Trận náo loạn tiệc đính hôn kia của Thiệu Quân đã trở thành trò cười, khiến cho một đống người kích động.
Y nghỉ phép dưỡng bệnh từ Bắc Đái Hà trở về, đúng lúc tới cuộc hội ngộ của các bạn học trung học. Thiệu Tam Gia khó có khi được lộ mặt trước các bạn bè cũ thì lại gặp phải Đào San San năm đó được gọi là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối với y.
Bạn học tụ tập đại đa số đều đã có đôi, có đôi ngọt ngào đằm thắm, có đôi mới vừa sinh con, có đôi đã ly hôn, lại còn có đôi kết hôn lần thứ hai, sinh được đứa con thứ hai, vợ trước vợ sau sinh mỗi người một đứa, con gái cũng song toàn.
Năm đó Thiệu Tam là hot boy lớp bọn họ, là người đẹp trai nhất, là đối tượng ít nhiều nữ sinh thay phiên yêu thầm không mong kết quả, vậy mà còn cô đơn chưa có ai. Các bạn học cũ ồn ào, không thuận theo cũng không buông tha, gán ghép y cùng với một người độc thân ngồi cùng bàn là Đào San San.
Cô gái Đào San San này gia thế cũng tốt, chính là cô bé xinh đẹp mặc váy năm đó ngồi sau xe Thiệu Quân. Từ nhỏ sống trong nhung lụa, sau lại lăn lộn làm chức vụ nhàn hạ trong đơn vị của ba cô, đi làm thật ra chỉ là nghề phụ, mỗi năm bay ra nước ngoài năm sáu chuyến, mở shop online ở trên mạng, mua dùm quần áo hàng hiệu, mua dùm mỹ phẩm, làm đại lý thương hiệu.
Đêm đó Thiệu Quân uống một chút rượu, sau lại lái xe đưa Đào San San về nhà.
Đào San San ăn vạ trong xe y đến nửa ngày không chịu xuống xe, nói chuyện tào lao với Thiệu Quân: “Thiệu Quân, sao bây giờ anh lại suy sụp thế này?”
Thiệu Quân thất thần: “Tôi suy sụp bao giờ?”
Đào San San: “Anh không còn đẹp trai như trước kia nữa, giờ bụng phệ hết cả lên rồi.”
Thiệu Quân bĩu môi: “Em nói vớ vẩn cái gì vậy, cả một bàn người hôm nay, em xem đi có ai đẹp trai hơn ông đây không?”
Đào San San vui vẻ, duỗi tay giật nhẹ cổ áo Thiệu Quân, nắm lấy cằm Thiệu Quân lắc hai cái: “Anh là đẹp trai nhất, Taobao Quân Quân! Aizz, em mới mở shop online, cần tìm một người mẫu, anh là người đẹp trai nhất mà em biết, thật sự không có ai đẹp trai bằng anh, anh giúp em làm người mẫu nha, em mướn anh nà!”
Đào San San có tính cách đặc biệt hướng ngoại thoải mái, đối với tình cảm gì cũng lộ ra ngoài. Cô thích Thiệu Quân, không cần che dấu. Hơn nữa vừa có gia thế, vừa có người cha tốt che chở, nhưng vẫn không chống lại được nổi khổ lớn nhất của đời gái, sắp tuổi 30 rồi.
Không đến mấy ngày sau, trên shop online của một kênh bán hàng nào đó, up toàn bộ hình Thiệu Quân lên, mặc một chiếc áo khoác dài với đồng phục màu xám sắt, áo len cổ lọ nhiều màu sắc, đi giày quân đội, bốt da ngắn, mang kính râm, có lúc nghiêng mắt không mang kính râm, thậm chí còn mặc áo bó sát người với quần dài rộng nằm ngang trên sô pha nhà Đào San San, đặc biệt gợi cảm, đặc biệt phô trương.
Mấy bức ảnh đó lập tức khiến mấy bạn học lan truyền như điên trong vòng bạn bè, người lớn hai bên nhà cũng đều biết, ba Thiệu Quân cũng chính là đang chờ cái này……
Thiệu Quân nghỉ phép trở về, lần đầu đi làm, chính là mặc áo khoác dài mang ủng quân đội, trên cổ còn đeo khăn quàng cổ lông thú, khiến người trong toàn bộ khu nhà giam đều hết hồn, phạm nhân nhìn đến choáng váng, tấm tắc. Mấy tháng không thấy, trang phục mà Thiệu Tam Gia mặc, dáng vẻ kia, trông không hợp với nhà tù Thanh Hà lắm, hoàn toàn chính là hai thế giới; cảm giác kia giống như từ trước đến nay người này đều không hề thuộc về nơi này, y quay đầu một cái là có thể đi bất cứ lúc nào, rời đi như không có gì lưu luyến……
Khi đó La Cường ngồi xổm bên cạnh sân thể dục, nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn y: “Ăn mặc kiểu gì thế?”
Thiệu Quân ngậm thuốc lá, miệng cố dẩu lên nói: “Sao, không đủ đẹp trai hả?”
La Cường cười lạnh: “Mặc đồ trông y như con chó Alaska kéo xe tuyết ấy, lông em dài vậy à?”
Thiệu Quân tức giận đến cắn nát môi.
La Cường chun cái mũi ngửi ngửi, có mùi nước hoa: “Chà, còn thơm hơn sủi cảo nhân hẹ do bố gói nữa cơ?”
Thiệu Quân phớt lờ người này, dẫm lên giày da bước đi.
Đội trưởng Điền và Tiểu Mã ở một bên nói chuyện phiếm: “Đẹp trai thật, mẹ nó có vợ rồi đúng là khác ghê, nhìn vợ trang điểm cho kìa, hoa hòe lộng lẫy! Này, nghe nói vợ của Tiểu Thiệu là bạn học hồi trung học, trong nhà cực kì có tiền, còn tự mình mở cửa hàng buôn bán, một năm kiếm hơn một trăm vạn, hoàn toàn không cùng tầng lớp với chúng ta, hai người này cũng thật xứng đôi!”
La Cường cứ vậy mà nghe thấy được, lúc ấy vẫn không nhúc nhích, ngơ ngác ngồi xổm một cục trên ghế đá.
Tàn thuốc trong miệng La Cường còn lửa, nóng, cứ như vậy cắn vào miệng, lửa trên tàn thuốc làm bỏng lưỡi của hắn, đốt yết hầu hắn, đốt luôn cả tâm tình hắn…
Mấy ngày sau La lão nhị vung mạnh cái bàn đập vỡ kính nhà ăn, đập đến nát bét.
Tất cả đồ ăn đều vừa nấu xong, hơn nữa còn là do tự tay người này cầm cái muôi làm. Hốc mắt La Cường sưng hết cả, đáy mắt đỏ lên, trên tấm thớt thau đồ ăn trong nhà bếp đều đầy mảnh vỡ thủy tinh, gào thét, “Cuộc sống của bố chúng mày không được thoải mái, ai trong chúng mày cũng đừng mong sẽ được thoải mái, bố chúng mày ăn không ngon, trong phòng này không thằng nào được ăn hết”!
Tiệc đính hôn ngày đó, nghe nói Đào San San khóc lóc chạy từ khách sạn ra ngoài, hai người cục trưởng Thiệu và cục trưởng Đào cãi nhau rất lớn.
Sau đó Thiệu Quân cũng tự kiểm điểm lại, vì chuyện này mà y cảm thấy rất có lỗi với Đào San San. Đào San San không sai, sai là ở y, trước đó y đã đồng ý, rồi còn mập mờ với người ta, lâm trận rồi lại hối hận, đổi ý. Y cũng có lỗi với ba y, khiến ba y mất mặt trước bạn bè đồng nghiệp cũ, nhất định đã rơi vào tình huống vô cùng khó xử.
Người duy nhất y không cảm thấy có lỗi chính là La Cường.
Khi đó y thật sự rất hận La Cường.
Dựa vào cái gì mà ông nội đây không thể kết hôn? Anh còn đập vỡ kính, anh còn gây sự? La lão nhị anh chính là con người như vậy, ở trước mặt loại người này không thể nào nói lý lẽ được.
Thiệu Quân hiểu hơn hết, chỉ có La Cường anh có lỗi với tôi, chơi tôi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi thì anh lại đâm ông đây một đao sao?! Trong lòng y có oán giận, y cũng biết La Cường có oán giận, mỗi lần hai người cấu xé lẫn nhau, mỗi một cuộc chiến tranh lạnh, y đều đau lòng, càng thêm khó chịu.
Đi về phía trước, không thấy đường, giống cắt tim y; bỏ đi thì y lại luyến tiếc, như cắt một miếng thịt y.
Hôm nay ở hộp đêm, một đám cậu ấm ngồi cùng một bàn, uống rượu, thiết lập quan hệ, đánh một ván bài.
Đang đánh bài Sở thiếu gia và Thiệu Tam Gia ngồi ở bàn đối diện, nháy mắt ra dấu cho nhau, đặc biệt chỉ thắng một mình Thẩm Bác Văn, giết không tha.
Đánh bài mệt mỏi thì nghỉ ngơi, một đám người bực tức nói chuyện tào lao, không tránh được nhắc tới chuyện lớn năm gần đây ở Bắc Kinh, biến động cao tầng.
Trên chỗ ngồi có người bạn, trong nhà có người bên trong nội bộ, tin tức nhanh nhẹn, vơ vét hỏi thăm rải rác truyện cười từ các nơi, vì thế ở trước mặt một đám anh em nói nhăn nói cuội, giống như cái gì cậu ta cũng biết, định chơi nổi với anh em trước mặt.
Người nọ đem ly rượu đặt trên bàn ngăn, giọng điệu đặc biệt mơ hồ, còn khơi tò mò: “Không phải mới hơn nửa năm sao, gần đây mới lộ ra tiếng gió, tao mới nghe được chuyện này, tụi mày có biết vụ gì không?”
Thiệu Quân nâng chân bắt chéo, đôi mắt nhìn nơi khác, Sở Tuần buồn phiền, hừ nói: “Một cái rắm bị bí, kẹp lỗ đít không thấy khó chịu à? Mau phóng ra đi.”
Sau đó người bạn kia bắt đầu run chân, cứ y như chân đang run cầm cập vậy: “Lần này hai người kia đều không phải bị phán chung thân sao, xử đủ ác, nhưng lại cũng không đủ ác. Theo lý mà nói, cả hai đã từng giết chết mấy người, nhưng lại ở cấp bậc này, không có trực tiếp bị phán chết. Tham một trăm vạn thì chết, tham hơn 1 tỷ lại không chết chết được, bên trên cũng không thể tha cho anh ta, người này có dã tâm quá lớn lại thật sự rất có năng lực, dám làm việc lớn, có rất nhiều người hận anh ta, vì vậy cho anh ta chung thân, rồi phản hồi lại sau. Nói đến cùng, vẫn là muốn kéo anh ta xuống nước đến suy sụp hoàn toàn, cố chấp áp sát.”
Sở Tuần hừ nói: “Ai chứ? Mày đang nói tên họ La kia à, anh ta lại xảy ra chuyện gì?”
Người bạn kia lấy ly pha lê vỗ nhẹ bàn trà: “Đúng vậy, chính là anh ta.”
Cổ họng Thiệu Quân giật giật, mặt dùng một dáng vẻ kỳ quặc nhìn về phía nơi xa sân khấu, lỗ tai lại dựng thẳng, nghe lời bàn tán bên cạnh.