Ngày đó, Thiệu Quân quay người chạy từ nhà cô của Sở Tuần ra ngoài, đáy mắt đỏ lên, cảm xúc có chút nóng nảy mất khống chế, cũng không rảnh lo lễ nghĩa với người lớn, áo khoác cũng ném ở trong nhà người ta không mặc.
Sở Tuần ở phía sau giúp người này xách theo áo khoác, không còn cách, chỉ có thể giải thích với cô của mình: “Gần đây đầu óc Tiểu Quân không được tốt lắm, cô đừng để ý đến cậu ta, đứa nhỏ này, chừng nào nó quay lại con sẽ đập nó một trận.”
Tại tòa nhà văn phòng thị cục, trong phòng hội nghị lớn đang cử hành đại hội chúc mừng tuyên dương, trước đài chủ tịch treo biểu ngữ màu đỏ, cục lãnh đạo cục ngồi thành một hàng.
Lãnh đạo Bộ công an nào đến dự phát biểu chỉ đạo, cục trưởng Thiệu tiến hành báo cáo công tác, tổng kết, toàn hiện trường nghiêm túc vỗ tay nhiệt liệt. Sau buổi tuyên dương, sẽ tổ chức bữa trưa kiểu buffet dành để khen thưởng cho tất cả các cán bộ công nhân viên có nhiều đóng góp.
Cục trưởng Thiệu họp xong, bưng một dĩa đồ ăn. Mấy năm nay, mỗi ngày ông đều làm việc hơn mười mấy giờ, trước nay giữa trưa đều gọi cơm hộp ở văn phòng ăn, có khi vừa ăn còn vừa xem văn kiện.
Cục trưởng Thiệu một muỗng đồ ăn còn chưa kịp ăn, trợ thủ ông chạy tới đưa đầu nói vài câu.
Thật ra Thiệu Quân đã tới lâu rồi, vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, xuyên qua cửa sổ pha lê phòng hội nghị, nhìn lãnh đạo các bộ và uỷ ban trung ương nói chuyện thế nào, tuyên dương, nhìn chằm chằm xem ba y khí định thần nhàn lên tiếng tổng kết, đã được trong bộ khen thưởng, lại vì phá án có công mà từng bước từng bước trao thưởng…… Không khí hội trường thắng lợi đoàn kết, hoa tươi rực rỡ trên đài chủ tịch, nhóm lãnh đạo trên đài mặt mỗi người được ánh đèn chiếu lên ánh vàng chói lóa, vô cùng chói mắt….
Thiệu Quân bị ánh đèn chíu đến làm tròng mắt chua xót, sưng to, không mở ra được, sau lại mới phát giác, khóe mắt y đang trào ra một dòng chất lỏng chua nóng……
Thiệu Quân không cảm xúc bước vào hội trường tại buổi cơm trưa, đi xuyên qua đám đông đang nói chuyện.
Quan lớn trong bộ và Thiệu Quốc Cương đồng thời nhìn thấy Thiệu Quân, tâm trạng lãnh đạo đang tốt, còn nhiệt tình chào hỏi: “Đây không phải Tiểu Thiệu sao? Nhóc con không tệ, thật không tệ nha.”
Thiệu Quân đứng nghiêm chỉnh, gật đầu, bắt tay. Công tử nhà cục trưởng Thiệu, trước mặt hay sau lưng người khác đều phải có phong thái điềm tỉnh, tuấn tú lịch sự.
Lãnh đạo thuận miệng khách sáo một câu: “Tiểu Thiệu, hiện tại cậu ở chỗ đó, thiệt thòi quá rồi, cũng là nhân tài mà không được trọng dụng. Sau này tới trong bộ này của tôi làm việc đi, tôi rất xem trọng cậu đấy!”
Vị lãnh đạo này chuyên bắt những vụ án lớn cấp tỉnh, cấp bộ, là người đứng đầu chuyên án tham nhũng lần này, trong lòng Thiệu Quân rõ ràng.
Khóe miệng Thiệu Quân khẽ động, nhàn nhạt mà trả lời: “Tôi tài hèn học ít, không có bản lĩnh, chỗ bên đó của ngài, tôi không có đủ năng lực, không thể làm được đâu.”
Cục trưởng Thiệu rảo bước tiến vào văn phòng, con của ông đã ngồi trước bàn làm việc, lục từng túi từng túi văn kiện xem các án lớn án nhỏ trên bàn của ông.
Thiệu Quốc Cương khẽ nhíu mày, bất mãn nói: “Thiệu Quân, quy tắc.”
“Quy tắc” theo như lời Thiệu Quốc Cương, người trong ngành công an đều hiểu, văn kiện cơ mật không phải có thể tùy tiện lật xem, rất nhiều vụ án có tính chất bảo mật trong kỳ hạn.
Thiệu Quân ném văn kiện lên trên bàn, ngẩng đầu: “Ba, con không quan tâm quy tắc, con chỉ muốn biết tình hình thực tế, ngài hãy nói cho con biết sự thật đi.”
Đây là lần đầu gặp lại sau khi Thiệu Quân đào hôn chạy trốn, trên đầu như hiện lên một ngọn lửa rừng rực đứng trước mặt ba y. Hiện tại Thiệu Quốc Cương không cần hỏi cũng biết con của ông tìm ông có việc gì. Vì đơn giản là hiện tại con ông không có việc gì thì sẽ không tới Tam Bảo Điện, không có việc gì thì sẽ không bước vào cửa nhà một bước, lúc nào mà hiện thân thì nhất định chính là vì một người, vì tên phạm nhân họ La ở chung thân trong nhà tù kia!
Thiệu Quân không nói mấy câu vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Ba, lúc trước con đã đánh cược với ba, con nói nếu bắt được hung thủ thực sự của vụ án, trả cho mẹ con một sự công bằng, con sẽ về nhà với ba.”
Thiệu Quốc Cương trầm mặt gật đầu: “Ừ.”
Đôi mắt Thiệu Quân đỏ lên: “Con đã đồng ý với ngài như vậy, nhưng mà ngài lại không nói sự thật với con.”
Thiệu Quốc Cương bình tĩnh nói: “Lời con nói ba đã làm rồi, vụ án đã kết thúc, kẻ mướn hung thủ giết người chính là họ Lưu, đã bị kết án chung thân, bây giờ bị nhốt ở Tần Thành, con cũng biết rồi còn gì.”
Thiệu Quân gầm nhẹ: “Hung thủ đâu, kẻ sát nhân rốt cuộc là ai?”
Thiệu Quốc Cương: “……”
Thiệu Quân: “Cái gì mà Vương Kỳ Chí, hoàn toàn không phải người này, ngài dám bịa ra tên một người khác để lừa con sao?”
Mặt Thiệu Quốc Cương không đổi sắc, lời nói thấm thía: “Thiệu Quân, chuyện này đã qua rồi, con cũng biết ba không bao giờ làm việc thẹn với lương tâm của mình, thẹn với mẹ của con, mấy năm nay, tài sản của ông đây đều trong sạch, không thẹn với lương tâm, con hiểu những thứ này thôi là được, đủ chưa?”
Thiệu Quân nặng nề gật đầu, nói năng lộn xộn: “Đúng, con đều hiểu rõ, con đều hiểu hết, ngài là một người chính trực ngay thẳng, lúc trước là con nghĩ sai rồi, con sai rồi, là con đã phạm phải sai lầm ngay từ đầu! Nhưng hiện tại con chỉ muốn biết, tên hung thủ khốn nạn giết người năm đó là ai ? Năm đó là ai dí súng vào đầu con, chỉ thiếu chút nữa là bắn vỡ đầu con, rốt cuộc đó là ai?!”
Ba con hai người mặt đối mặt, mắt đối mắt, mi đen đối với mặt trắng, hai gương mặt cực giống nhau, ngay cả khi tức giận biểu cảm trên mặt cũng y như nhau, khí chất, đều cực kỳ giống.
Khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Quân cùng với khí chất cao quý trong xương cốt cậu ấm được nuông chiều là được thừa hưởng từ mẹ y; mà tính tình dữ dằn từ trong người là di truyền từ ba y.
Đường cong trên mũi và xương gò má Thiệu Quốc Cương kiên nghị giống như sắt thép, không rên một tiếng, cầm chìa khóa mở tủ văn kiện, cầm cả một túi giấy lớn, quăng lên bàn.
“Con muốn tìm thứ gì, tự con xem đi.”
“Ba lừa con? Ba con sẽ lừa con sao?…… Ba là ba của con, chẳng lẽ ba lại đi hại con chắc? Ba chỉ vì muốn tốt cho con!”
Vẻ mặt Thiệu Quốc Cương trầm ổn, sâu nặng.
Thiệu Quân nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn, yết hầu run rẩy.
Thiệu Quốc Cương rút từng tờ văn kiện trong sấp giấy rồi bày ở trước mặt Thiệu Quân, mỗi một tờ giấy trắng kia, giống như lột từng lớp từng lớp trái tim y, làm hai mắt y mơ hồ mất hồn……
Thiệu Quốc Cương cũng đau lòng, ông nhịn lâu như vậy, cố tình bỏ qua chuyện này, chính là không muốn con trai tìm hiểu tới cùng, lại bị tổn thương thêm lần nữa.
Thiệu Quốc Cương chỉ vào một tờ giấy hồ sơ dán ảnh chụp thân phận nói: “Ba không lừa con, người này tên là Vương Kỳ Chí, hắn ta đã chết, ở trước cửa hàng Hữu Nghị, cũng là một phát đạn bắn vỡ đầu.”
Mặt Thiệu Quân không cảm xúc nói: “Là ai?”
Thiệu Quốc Cương rút ra hai bản lời khai dưới đáy tập, bày ra trước mặt Thiệu Quân.
Thiệu Quân chỉ nhìn thoáng qua rồi chậm rãi nhắm mắt lại, tất cả đã rõ……
Trước kia Thiệu Quốc Cương thường xuyên phê bình y, Quân Quân, con quá ngây thơ, con vẫn chưa trưởng thành.
Khi đó Thiệu Quân không cho rằng giáo huấn của ba y là đúng, cứ luôn làm theo ý mình, y cảm thấy y làm chuyện gì cũng đúng, đường y đi đều là đường chính đạo. Đến tận hôm nay mới hiểu được, y thật sự quá ngây thơ, quả thật không đủ trưởng thành, mấy năm nay y sống vô tri, hồ đồ, đầu óc đơn giản, mơ màng ngu ngốc cỡ nào.
Y không ngừng hiểu lầm mỗi con người bên cạnh mình, y không hiểu ba y, càng không hiểu La Cường.
Hình ảnh lộn xộn dần hiện lên như điện giật trong đầu y, trên sân thượng nhà xưởng, La Cường nâng đầu y lên, La Cường vuốt ve phần xương giữa mày y, hai mắt đỏ lên, nói “Mạng em thật lớn, lúc ấy tại sao không dùng một phát súng bắn chết em chứ.”
Bên bờ sông nhỏ ở ngoại ô, khi hai người trần trụi ôm nhau, trọng lượng của La Cường đè nặng lên y, giọng khàn khàn nói bên tai y, “Em không hối hận, thật sự không hối hận chứ”.
Lần nói chuyện cuối cùng trước khi La Cường tự thú, đôi mắt người này hồng hồng, âm thanh khàn khàn, giọng điệu liều chết triền miên, “Cưng à, tới đây, để bố ôm một cái”.
Mỗi lần La Cường dùng bàn tay to xoa tóc y……
Mỗi lần La Cường dán môi lên trán, trên mặt, trên ngực……
Mỗi lần ấy giữa hai người đều như là một lần cuối cùng, La Cường đã sớm biết, đã sớm tính toán hết tất cả……
Thiệu Quân xoay mặt qua nhìn lá vàng tung bay ngoài cửa sổ, khóe miệng kiên cường mím lại, cực lực cố không bại lộ cảm xúc.
Trên tường trong văn phòng cục trưởng Thiệu treo đầy những giấy khen và giấy bổ nhiệm do các bộ và ủy ban cấp, ngoài phòng còn mơ hồ truyền đến từng đợt âm nhạc sôi nổi từ bữa tiệc trưa gặp mặt tuyên dương, tất cả những thứ này đều như cây kim đâm vào mắt Thiệu Quân, đâm vào tim y. Mấy thứ này thuộc về công lao và thành tích hơn nửa đời người của Thiệu Quốc Cương – cục trưởng Thiệu, thật vinh quang, một người đàn ông như Thiệu Quốc Cương từ xuất thân thấp hèn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như vậy, phấn đấu vì lý tưởng cả đời, có sự nghiệp,