Tội Phạm

NGƯỜI TÌNH ĐỒNG CHÍ


trước sau

Tình cảm năm đó thật nồng cháy, phương bắc vào mùa đông rét đậm băng tuyết ngập trời, tình yêu ấy cháy sáng rực rỡ, nắng gắt như lửa.

Năm mới âm lịch năm ấy, cũng là cái tết sôi động nhất của nhà tù Thanh Hà, tường bên ngoài của toàn bộ nhà tù đều được sơn lại, sân nhỏ giăng đèn kết hoa, trên cánh cổng sắt lớn còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ.

Các phạm nhân kéo đèn màu trang trí trên các bồn hoa, bày tượng nặn hình. Lợi ích kinh tế của các dự án được ký hợp đồng trong khu vực nhà tù năm ngoái đặc biệt tốt, lương của quản giáo và phạm nhân đều tăng lên một bậc, đặc biệt vui vẻ. Kho bạc nhỏ trong nhà tù cũng đã đầy nên đẩy ra chút tiền để mọi người lăn lộn, náo nhiệt.

La Cường làm xong bồn hoa, bước ra ngoài, cách một khoảng xa, nhìn nhìn, hừ nói: “Đẹp thật, được đấy, tạo hình này còn đẹp hơn mấy luống hoa tết ở Cổ Lầu phố lớn(2), hẻm Nam La Cổ Hạng(1) nữa.”

Thuận Tử, Nhím Gai cùng Hồ Nham vài người tụ tập nói chuyện phiếm, chỉ vào chiếc đèn lồng màu đỏ thẫm trên cửa sắt lớn, nói: “Tôi nghe nói, đèn lồng đỏ chỉ được treo ở cổng kỹ viện của xã hội cũ trước kia, tám hẻm nhỏ Tây Tứ trước giải phóng chính là một con đường kỹ viện, cả một con đường đều treo lồng đèn đỏ!”

Tâm trạng La Cường dễ chịu, môi trồi lên độ cung, tám hẻm nhỏ Tây Tứ chính là nơi năm đó hắn làm giàu, địa bàn hắn, quê quán của hắn, khi đó toàn bộ phố đèn lồng màu đỏ đều là do anh hai La hắn treo.

La Cường cong khóe miệng: “Buổi tối đánh bài, ai thắng sẽ được treo đèn lồng đỏ lớn nhất lên trên giường!”

Hồ Nham xen mồm nói: “Đại ca, thế người thắng rồi có được chọn màu không?”

La Cường híp mắt hừ nói: “Thằng nhãi con nhà cậu muốn màu gì?”

Hồ Nham nghiêng đầu, không đứng đắn nói: “Em muốn gì, anh còn giả bộ không biết à?”

Đoàn người ồn ào nói: “Hồ Ly muốn treo đèn lồng đỏ lên giường, buổi tối để anh Cường bò lên giường mày giở trò lưu manh, đúng không!”

La Cường duỗi chân bậc thang ngồi ở sân hút thuốc, dùng đầu lưỡi làm tàn thuốc đong đưa ở trong miệng, khóe miệng lộ ra một tia cười ác độc.

Một đám nhãi con, tên nào cũng đừng mong chạy khỏi, bố chúng bây sẽ lần lượt chịch từng thằng một!…… Hừ, nếu hiện tại không phải trong lòng bố có người, vì Bánh bao nhà tao trung trinh bất khuất thì cũng lười phản ứng từng thằng chúng bây, nếu không bố sẽ chịch từng thằng một cho xem!

Buổi tối đánh bài.

Hai năm trước cực khổ làm một bộ mạt chược xà phòng lại bị Thiệu Tam Gia bắt tắm cho bằng hết, quá đáng tiếc. Năm nay La Cường thành tinh, tôi không thể lấy thứ có thể rửa làm bài mạt chược thì tôi sẽ dùng đồ vật không thể rửa được, có thể tái chế.

Vì thế, buổi tối khi Thiệu Quân vào phòng kiểm tra ban đêm, nhìn thấy lão đại thiên tài của lớp số 7 đang la hét ra lệnh cho một đám nhãi con tháo chiếc chiếu trúc(3) của mình ra.

La Cường đã sớm tính toán xong, mùa hè bảo La Tam mang vào cho hắn chiếc chiếu trúc cỡ bài mạt chược loại tốt, chính là loại tre được mài thành từng miếng hình vuông sau đó xâu lại bằng sợi tơ đấy. Chiếu mở ra hơn trăm miếng vuông vứt, sau đó vết chữ lên, vẽ yêu kê lớn, làm được một bộ mạy chược, một đám người vui vẻ, chơi như điên luôn.

Lúc này là Thiệu Tam Gia ngồi ở cửa trên La Cường, hai người giống như mốc nối gian lận, đưa bài cho đối phương.

Thiệu Quân ném cái ngũ đồng, La Cường lập tức ăn, trả lại cái ba điều, Thiệu Quân lại đắc ý mà chạm vào.

Hồ Nham dẩu cái miệng nhỏ, ở bên cạnh Thuận Tử nói thầm: ‘’Mày nhìn đi, hai chúng ta hợp lại cũng chỉ đếm số cho người ta.”

Sau cơn mưa trời lại sáng, mấy ngày này Thiệu Quân đều ngọt ngào với La lão nhị, ngọt đến mật cũng rót đến bài trên bàn, lười phản ứng bộ dạng chua như axit của thằng Hồ Ly kia, thuận tay bắt một con yêu kê vứt cho La Cường.

Mí mắt La Cường cũng không buồn chớp một cái, tung ta tung tăng mà nhận yêu kê: “Ăn!”

Đêm 30 buổi chiều, không khí toàn bộ khu nhà giam tràn ngập niềm vui, trên sân thể dục lớn ngồi nghìn nghịt mấy ngàn danh phạm nhân, mỗi người đều dọn cái ghế nhỏ ngồi đàng hoàng, vui vẻ phấn chấn, tham gia liên hoan năm mới.

Hội liên hoan năm mới là tiết mục cần thiết mỗi năm trong nhà tù, các phạm nhân tự biên tự diễn, tự tiêu khiển, đoàn người ăn kẹo, cắn hạt dưa, vui tươi hớn hở, tận hưởng cảm giác phấn khích và ấm áp hiếm có trong mấy bức tường cao.

Mỗi một đại đội đều phải ra hai tiết mục, đội nào không làm không ra tiết mục, sẽ trừ điểm chấm công của đội đó.

Đại đội một của Thiệu Tam Gia làm một đội hợp xướng nhỏ, La Cường cũng bị buộc đi lên. Đoàn người trước kia nào từng nghe La Cường hát? Nào từng xem hung thần thiết huyết(4) anh hai La của lớp số 7 lên sân khấu biểu diễn chứ? Người ở phía dưới ồn ào, vỗ tay, dậm chân, ngàn năm chờ một trận, vui đến điên rồi.

Bọn họ hợp xướng bài 《 Chân Tâm Anh Hùng 》, lại thêm một bài《 Bằng Hữu》. La Cường căn bản không biết nên phát ra tiếng thế nào, một khuôn mặt ngầu lòi lạnh lùng, tạo dáng đặc biệt bắt mắt trên sân khấu, âm thanh cơ bản đều là mấy người Tiểu Hồ với tên sinh viên kia kêu gào.

Trưởng nhà tù đi đầu ồn ào, kêu lên khẩu hiệu, “Có dễ nghe hay không! Các đồng chí lại đến thêm một bài nữa được không!”

Thiệu Tam Gia ở dưới sân khấu cong chân bắt chéo, lột vỏ quýt, một bên xem một bên xả giọng trầm trồ khen ngợi, cái mông ở ghế trên không an phận mà vặn vẹo theo âm nhạc, chờ đợi thời khắc sáng lấp lánh toàn hiện trường kích động chỉ thuộc về y……

Liên hoan diễn biến hơn một nửa, trưởng nhà tù lên sân khấu nói chuyện, động viên, khao thưởng lòng dân.

Vài vị lãnh đạo dong dài vài câu, quần chúng dưới sân khấu sôi sục, đã không kiên nhẫn, phiền nhất là mấy vị lãnh đạo lên nói chuyện xàm xí lảm nhảm, chúng tôi chỉ muốn xem tiết mục! Có người không nhịn được rống, trưởng quản giáo tới một người! Trưởng nhà tù đến một người! Hướng dẫn viên đến một người!

Khi mấy lãnh đạo nói xong thì đặt micrô lên giá rồi nháy mắt với nhau, lúc này cùng nhau cúi đầu bắt đầu móc túi quần, móc, móc, ào ao, trong tay mỗi người đều cầm một bộ kẹp tre(5).

Quần chúng dưới sân khấu tức khắc lâm vào điên cuồng.

Trưởng nhà tù đứng ngoài cùng bên phải dẫn đầu, bên tay trái theo thứ tự là trưởng khu nhà giam số 2, trưởng khu nhà giam số 3, và chỉ đạo viên chính trị, đều là mấy lãnh đạo cấp cao đứng đầu nông trường Thanh Hà, một đám ngày thường ở trước mặt phạm nhân đều mặt lạnh nghiêm túc, trước nay không ai có sắc mặt tốt, hôm nay đứng ở trên sân khấu, đội mũ cảnh sát, quân hàm bông lúa mạch(6) trên lễ phục chính trang lóe ánh sáng, mặt đầy sinh động tươi cười.

Trưởng nhà giam nhịp nhịp chân mang giày da, gõ kẹp tre, bắt đầu hát lời kịch.

“Ai —— trúc bản nhi như vậy một tá nha, khác tôi không nói,

Nói một câu Võ Tòng đánh hổ, Võ nha sao Võ, Nhị, Ca!

Nói một ngày kia, Võ Tòng chộp vũ khí,

Thẳng đến huyện Thanh Hà chúng ta, cảnh dương cương, trong lòng cậu ta vui tươi hớn hở!”

Hai ông già trưởng nhà tù và trưởng khu nhà giam số 3, đều là người láng giềng Thiên Tân chính tông, đừng nhìn ngày thường bản mặt như tờ giấy, rất ngang, trong xương cốt vẫn lộ ra rộn rã cùng hài hước nhân dân lao động Thiên Tân. Mấy kẻ lãnh đạo dở hơi tụ lại một chỗ, vô cùng có thể bóp méo bào chế vừa ra kẹp tre Thiên Tân, 《 Tân Biên Võ Tòng Đánh Hổ 》.

Trưởng khu nhà giam số 3 run rẩy kẹp tre, rất sống động mà chỉ vào trưởng nhà tù.

“Con hổ nó mà lộ khuôn mặt nhỏ, Võ Tòng là tên đầu tiên bị dọa chạy.

Trưởng nhà tù vỗ một đường kẹp tre, phái đội trưởng Điền ra!

Ở trong đường nhà giam, trong lòng anh ta thầm suy nghĩ:

Rốt cuộc vóc dáng con hổ ra sao?

Là đực hay là cái, là cao hay là lùn?

Một người còn dễ xử lý, tôi có thể giải quyết nó,

Nếu mà đi lên bảy tám người, tôi không đánh lại đâu!”

Đội trưởng Điền bị trưởng nhà tù lôi lên trêu đùa, đoàn người ha ha ha mà vui.

Kẹp tre bên này của trưởng nhà tù run lên, chuyện vừa chuyển, chỉ vào người cảnh sát đội mũ đang bắt chéo chân ngồi ở dưới sân khấu một cái.

“Trưởng nhà tù vì đánh hổ, sẽ phái Thiệu Tam Gia ra!

Mang đái hoa hồng, cởi ngựa lớn, đưa người lên núi!”

Thiệu Quân vừa nghe xong câu này, mông phía dưới suýt trượt xuống, mém chút nữa đã tiếp đất, đôi mắt mọi người bốn phía động tác nhất trí xoay đầu lại, vui sướng khi người gặp họa, xem Thiệu Tam Gia bị bôi nhọ thế nào.

“Thiệu Tam Gia, cậu ta suy nghĩ cái gì, cậu ta lại nói như thế nào?

Cậu ta vòng qua đại sân thể dục, cậu ta vòng qua nhà ăn nhỏ,

Con hổ quá đáng sợ, đánh cũng không đánh lại.

Tôi nói tôi bị cảm, tôi nói tôi ho khan?

Tôi nói tôi có giấy bác sĩ, tôi sẽ ở trong ổ chăn nghỉ hai ngày?”

Thiệu Quân nghe được nghiến răng nghiến lợi, ở trong đám người che lại khuôn mặt đỏ thẫm, bà ngoại nó, trưởng nhà tù đây là chê ông nội đây xin nghỉ bệnh quá nhiều sao!

Trưởng nhà tù còn chưa nói xong đâu:

“Thiệu Tam Gia, chí khí cậu ta cao.

Tôi còn phải lên trên núi, tôi còn phải đi chiến đấu!

Đánh hổ, có tiếng, nhưng khó lường!

Ai là Trần lão đại? Ai là Lại Hồng Binh?

La lão nhị thấy tôi, anh ta cũng phải quay đầu là bờ!”

Chỉ hai câu này, nhóm nhãi con đại đội một “Oanh” một tiếng bùng nổ, tập thể vui đến co rút. Trưởng nhà tù gian xảo lôi Thiệu Tam cùng với những tên đầu gấu của mấy đại đội kia ra trêu đùa, La Cường ở ngồi trong đám người, một khuôn mặt lạnh từ chỗ khóe miệng hiện lên một đường vân, trong lồng ngực chấn ra nụ cười sâu sắc.

Phía sau trưởng nhà tù và trưởng khu nhà giam còn trò gì, La Cường đã không còn tâm tư nghe, chỉ nghiêng híp mắt, xa xa mà nhìn chằm chằm sườn mặt của Bánh bao nhà hắn.

Thiệu Quân ngực phập phồng, gỡ mũ xuống, từ trên ghế nhảy dựng lên……

Tiết mục chính của buổi liên hoan chính là của đại đội huấn luyện viên bọn họ dàn dựng ra. Tiết mục được ở lặng lẽ tập luyện không cho ai biết, trước đó ai cũng không biết nội dung.

Lúc này hơi chút tối xuống, cảnh nền sân khấu xanh u linh hoạt kỳ ảo, nơi xa núi non phập phồng.

Đèn phía dưới sân khấu đột nhiên mở ra, một vài cột đèn màu đỏ cam nhộn nhạo chiếu lên không trung, từ dưới lên trên, chiếu sáng khuôn mặt mi đen tuấn tú của Thiệu Quân, biểu cảm ngầu ngầu.

Nhạc điện tử sôi động đột nhiên vang lên, thân thể Thiệu Quân giống như có điện chậm rãi lắc lư, toàn bộ quần chúng vây xem lặng im sững sờ dưới sân khấu, sau vài giây, tập thể như ong vỡ tổ, sơn hô hải khiếu(7)……

Hai người Thiệu Tiểu Quân và Mã Tiểu Xuyên ở trên sân khấu, mỗi người đeo một cây đàn ghi-ta điện màu cam ở trước ngực.

Bộ thiết bị này là Thiệu Quân mượn từ chỗ của Tiểu Tuần nhà y, trước kia đám người Sở Tuần thường xuyên chơi nhạc cụ ở phòng thu âm, làm âm nhạc. Lúc này Thiệu Quân chính là muốn thể hiện, làm chấn động mấy tên nhà quê ở khu nhà giam này.

Thiệu Quân run rẩy eo hông, một cặp chân dài thẳng tắp trên sân khấu vô cùng loá mắt. Y xông lên trước, đột nhiên ngừng, ngón tay linh hoạt kích thích dây đàn ghi-ta, gảy ra một chuỗi âm thanh kết cấu kim loại bùng cháy, phát ra tia lửa trên sân khấu.

Khóe mắt Thiệu Quân đảo qua dưới sân khấu, tìm kiếm người duy nhất trong mắt kia.

Ngón tay y xa xa mơ hồ mà hướng một chút về người đó, tia sáng trong mắt lập

loè, khóe miệng nhếch lên nụ cười, cùng với tiết tấu mạnh mẽ của nhịp trống, gào rống ra tới.

“Mỗi một lần nhắm lại nghĩ đến em,

Em như một khẩu hiệu cao đẹp không thể phai mờ!

Trong thế giới đấu tranh gay cấn này, ai cũng phải học cách tự bảo vệ mình,

Hãy tin tưởng lòng trung thành của anh, người tình đồng chí!!!!!”

Quần chúng dưới sân khấu xác thật chưa thấy qua việc đời gì, làm sao có thể thấy chuyện này trong tù? Đoàn người đều điên cuồng, giơ lên cao đôi tay, cùng với Thiệu Quân vặn vẹo cái mông lay động hai tay, vỗ tay.

Trưởng quản giáo ngồi ở dưới hàng ghế lãnh đạo, mãnh liệt ho khan vài tiếng, chỉ vào người trên sân khấu: “Quá không giống ai, còn dám đồng phục làm cái này nữa chứ…… Chậc chậc, quả thực quá kỳ cục!……”

Trưởng nhà tù nặng nề mà gật đầu, phụ họa: “Quá không đàng hoàng, Thiệu Tam này, chơi lố đến hóa điên rồi, làm đến đẹp trai như vậy, để làm cái gì thế……”

Thiệu Quân quả thật đang mặc đồng phục, chiếc áo khoác dài mùa đông bằng vải nỉ mỏng vung tự nhiên ở sau lưng, mở ba cúc trên áo sơmi, lộ ra cổ và ngực xinh đẹp. Quần dài gắt gao bó sát xương hông, cơ bắp căng ra cộng với đôi bốt da đế dày nghiền ra nhịp điệu đầy kích thích trên sân khấu.

Búi tóc trên đỉnh đầu dùng keo xịt tóc vuốt đến sáng bóng, ướt át, Khuôn mặt điển trai phản chiếu ánh đèn lộn xộn đầy màu sắc trên sân khấu, những hạt mồ hôi mịn trên trán và cổ sáng rực dưới ánh đèn

La Cường vẫn không nhúc nhích ngồi ở trong đám người, vốn dĩ đã mù một con mắt, một con mắt khác cũng sắp bị Bánh bao chiếu đến mù, tròng mắt lồi ra bên ngoài, trái tim gia nua cũng không đập, hoàn toàn choáng váng……

Thiệu Quân dùng ngón tay phóng khoáng mà gảy nhạc dạo, trong nháy mắt tuyệt vời đó cười đến vui sướng, đệp trai, mỗi một lần vung cái mông, một cặp chân dài ở trên sân khấu vặn ra tư thế cực kỳ mê người ……

“Có lẽ anh không phải là hình mẫu tốt cho tình yêu,

không phân biệt được trái phải, mong chờ!

Chính lực kéo của một thế lực vô định đã khiến anh và em lạc lối hay tìm lại chính mình!

Hãy để anh ôm cơ thể của em

Người tình đồng chí!!!!!”

……

Giọng hát Thiệu Quân thực sự động lòng người, vừa không thẹn thùng không phóng khoáng, cũng không phải cái loại giọng đàn ông hào phóng quá mức. Giọng y thẳng thắn, trong suốt, thẳng thắn, có một loại sôi nổi tẩm từ trong xương cốt, tràn trề thanh xuân.

Trên thực tế, hát hay hay không hay, đối với người nghe dưới sân khấu đã không quan trọng, mặt La Cường không cảm xúc, trong ngực sông cuộn biển gầm, mỗi một lỗ chân lông toàn thân đều khát khô cổ rối rắm. Thiệu Quân hát mỗi một câu, mỗi một nụ cười, đều là gãi tâm can phổi tràng của hắn.

Mỗi một câu, mỗi một chữ, mỗi một đắc ý vui sướng tươi cười, đều như là hướng về hắn, làm cho hắn xem.

Đánh đàn hòa thanh với Thiệu Quân là cảnh sát Tiểu Mã, mặt mũi dáng người cũng rất đẹp trai. Nhưng mà ở đẹp trai đến kinh thiên động địa không gì sánh kịp cũng cực kỳ bi thảm trước mặt Thiệu Tam Gia, Mã Tiểu Xuyên bi thảm mà hoàn toàn trở thành cảnh nền, bị ánh đèn đong đưa nuốt hết. Thiệu Quân hát, nhảy, thân trên lắc lư, sau đó đột nhiên nửa ngồi xổm xuống gảy dây đàn nhanh và dữ dội, bắn ra âm sắc kim loại hoa lệ loá mắt.

Thiệu Quân theo tiết tấu, từng chút từng chút một đưa hông, lắc lư mông, khéo léo dùng ghita điện che đi vị trí lẳng lơ, giống như nửa che nửa lộ, lẳng lơ đến muốn nói lại thôi, lẳng lơ đến vô cùng nhuần nhuyễn!

Ở trong mắt nguồi khác là anh đẹp trai mặc đồng phục cánh sát, còn ở trong mắt La Cường thực sự chính là hoàng đế cải trang, mặc chẳng khác gì không mặc.

Thiệu Quân trong mắt hắn, toàn thân trên dưới đều giống như trần trụi không mặc gì, đong đưa thân thể, còn cố tình lấy đàn ghi-ta chặn trước mông mình!

Tròng mắt La Cường đỏ lên, cả người đều nóng lên, muốn bước chạy lên sân khấu, kéo cái đàn ghi-ta kia……

Hai người một người trên, một người dưới, xa xa nhìn nhau, Thiệu Quân dùng ánh mắt một lần lại một lần trêu chọc hắn.

Chung quanh tất cả quần chúng ngu ngốc đều không rõ chân tướng, giống như là đang hoan hô hai người bọn họ.

Một khuôn mặt Thiệu Quân phóng đại trong tròng mắt La Cường, vô cùng rõ ràng, bén nhọn, hoàn mỹ.

Giọng hát Thiệu Quân quanh quẩn bên tai hắn, xé toạt cảm xúc của hắn, ngực kịch liệt mà va chạm……

“Ô ——giữ cả hai tay,

Niềm vui nỗi buồn luôn có một cái kết không thay đổi!

Ô —— là nắm tay nhau, khuôn mặt không thay đổi.,

Không hiểu sao mình không hối hận,

Cho dù trả giá ta thanh xuân mồ hôi và máu cùng nước mắt!

dù phải trả cả máu, mồ hôi và nước mắt tuổi trẻ.

Nếu số phận không còn tha thứ cho chúng ta!

Hãy tin tưởng lòng trung thành của anh,

Người tình đồng chí!!!!!

Xin hãy tin tưởng lòng trung thành của anh,

Người tình đồng chí!!!!!”

……

Sau khi liên hoan chấm dứt, đêm đó, đoàn người ăn sủi cảo, ngồi vây quanh cùng nhau xem vãn hội Tết Âm Lịch CCTV, ăn kẹo năm mới, đậu phộng, quả quýt nhà giam phát.

Lãnh đạo, quản giáo cùng các phạm nhân đều tụ tập ở hội trường nhỏ xem TV, bên trong tòa nhà văn phòng cách vách không có một bóng người, tất cả cửa sổ đen nhánh một mảnh.

Cuối hành lang tối om, tiếng thở dốc dồn dập phát ra từ kẽ hở trên cửa của một văn phòng……

Cơ bắp dây dưa va chạm……

Khung cửa bị đụng phải đến khó chịu……

La Cường từ phía sau gắt gao siết người, hưng phấn mà cấp bách, thô lỗ mà hôn môi Thiệu Quân từ phía sau, hôn đầu tóc Thiệu Quân, hôn cằm, cổ Thiệu Quân, xé rách quần áo Thiệu Quân.

Thiệu Quân lẩm bẩm: “Cúc áo!……Cúc áo lại bị anh làm đứt nữa rồi!”

La Cường thô bạo thở gấp: “Đứt bố may lại cho.”

Áo sơmi Thiệu Quân nửa hở, lộ ra vết cắn che kín một bên bả vai, cà vạt còn méo mó đang treo lên trên cổ.

Quần dài đồng phục không biết đã bị cởi từ lúc nào, quần lót ngoan cường mà treo trên đầu gối.

La Cường gần như thô bạo mà gặm gáy Thiệu Quân, sắp gặm rớt một lớp da, còn ngại chưa hết giận, khó tan lửa trong lòng, sau đó bắt đầu gặm toàn bộ cột xương sống chỉnh tề phía sau lưng Thiệu Quân, từ từ đi xuống……

Thiệu Quân để người này đẩy, dồn lại ấn ở trên khung cửa, thân thể khó nhịn mà run rẩy. La Cường gặm đến eo y, mông, hung hăng mà dùng một mồm to, gặm đến cái mông đong đưa như bị điện giật ấy!

La Cường còn chưa hết giận, thấp giọng mắng: “Bố sẽ cắn chết em, để xem em còn làm trò lẳng lơ cho toàn bộ người khu nhà giam xem không?!”

Thiệu Quân thở gấp: “Tôi…… Tôi……Tôi chỉ lẳng lơ cho một mình anh xem thôi!”

La Cường đáy mắt châm ngọn lửa, bá đạo mà cắn lỗ tai y: “Bây giờ em lẳng lơ cho bố xem cái nào!…… Đưa cái mông lẳng lơ đó ra để bố nhìn xem……”

Hai người sinh hoạt lâu dài ở trong tù, thường xuyên lén yêu đương một chút, hôn cái miệng nhỏ, nhưng rất ít có cơ hội giống như vậy, không hề cố kỵ, vui sướng tràn trề mà làm một trận.

La Cường phảng phất giống như một con dã thú không biết mệt mỏi, ở nhà giam nghẹn lâu, ngẫu nhiên phát điên một trận, gần như muốn hủy người trước mắt này đi đi, xương cốt đều cắn nát, nghiền nát.

Hắn thật sự quá yêu Thiệu Quân, yêu đến sắp điên rồi, va chạm mang theo tàn nhẫn, như thế đang trút cơn thèm khát nóng bỏng dồi dào từ trong xương của một thằng đàn ông, dục vọng muốn chiếm hữu, dục vọng tàn sát bừa bãi!

La Cường siết eo Thiệu Quân, từ phía sau làm một hồi lâu, nhanh làm cho mình bắn ’’phụt’ ra tới, chỉ vài giây, bỗng nhiên xoay Thiệu Quân lại đây.

“Em là của tôi……”

“Em là người của bố……”

“Em, là cục cưng, của tôi!”

Giọng nói trầm thấp ở quanh quẩn bên tai Thiệu Quân, La Cường hung tợn, hốc mắt bởi vì ham muốn mà nóng lên, đỏ lên……

Hắn vuốt ve khuôn mặt, Thiệu Quân bị hắn lăn lộn đến mướt mồ hôi đỏ bừng, lại một lần dùng sức củng tiến vào, nhìn chăm chú, va chạm, nhìn cả người ngực bụng, eo hông Thiệu Quân, thậm chí cơ bắp cổ cùng cánh tay đều rung động phập phồng theo động tác của hắn, để cho hắn hoàn hoàn chiếm hữu……

“Em……”

“Là người của tôi!”

“Là người của bố!”

……

Cả người Thiệu Quân treo ở trên cửa, cả người giống như vớt từ trong nước ra ngoài. Y để La Cường chịch đến bắn tinh, cuồn cuộn cuồn cuộn mà bắn ra tới, sền sệt mà nồng đậm.

Trong nháy mắt y bắn ra liền bị nuốt chửng bởi một thứ hạnh phúc to lớn chưa từng được hưởng, đột nhiên cảm thấy tủi thân, muốn khóc, nước mắt không tiếng động mà chảy xuống. Y bị La Cường ngậm lấy khóe mắt, ham muốn mà liếm mút, an ủi. La Cường cởi dây lưng của y xuống, ôm đến trong lòng ngực xoa……

Ngày đó buổi tối, La Cường ước chừng tiếng chuông xuân vãn vang lên lúc 0h, người canh tiết mục sắp giải tán nên mới từ trong văn phòng Thiệu Quân chuồn ra ngoài.

Thiệu Quân bị con gấu này lăn lộn đến không được, đi đường đều không nhanh nhẹn, hai chân chuếnh choáng, sau khi sảng khoái phản ứng rất lớn, tóc ướt át rối tung.

La Cường xoay đầu, nhanh chóng hôn Thiệu Quân một cái, xoa bóp mặt. Ánh mắt hai người im lặng giao nhau trong bóng đêm, hết sức lưu luyến, thoải mái đến mức còn muốn thoải mái thêm nữa, dài đằng đẳng……

La Cường lặng yên không một tiếng động xuyên qua hành lang đen nhánh, thân hình ẩn nấp, đã vô cùng cẩn thận, với kinh nghiệm của hắn, nên làm đến thần không biết quỷ không hay.

Một đầu khác hành lang, ánh trăng ngoài cửa sổ bao phủ ra một bóng người nhỏ gầy.

Bóng người lạnh lùng mà nhìn chằm chằm La Cường, lui một bước rút đi, biến mất như bóng ma.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện