Đầu xuân năm sau, cây hòe lớn bên sân thể dục mọc lên một tầng cành, nhú ra những chiếc lá xanh vàng, thời tiết ấm lại, đúng là mùa động thổ của sửa chữa và xây dựng.
Năm nay khu nhà tù số 3 lại nhận được một khoản tiền tài trợ. Ông chủ La gần đây làm ăn phát đạt, tiền trong túi rủng rỉnh, không biết lăn lộn thế nào, trong lòng cứ chịu không nổi, cứ một chuyến lại một chuyến chạy đến nhà tù.
Ông chủ La hào khí mà ký hóa đơn, trưởng nhà tù đếm tiền giấy vô tư mà tiêu tiền, đầu tiên là quét vôi lại nhà xưởng và ký túc xá phòng giam, sau đó sửa chữa hệ thống điều hòa và sưởi ấm cho nhà tù. Dỡ bỏ toàn bộ bếp gas nhà ăn, thay thế bằng bếp nhập khẩu nguyên chiếc sử dụng điện và gas tự nhiên, có 3 van an toàn. La Chiến từng bị nổ một lần, mười năm sợ hơi gas. Hiện tại anh trai của anh ta là bếp trưởng của khu nhà giam, mỗi ngày ra ra vào vào nhà ăn, La Chiến không yên tâm, cảm thấy ống dẫn khí gas không an toàn, rất dễ bị người ta giở trò, lại hại anh trai của mình
Ông chủ La ra tiền mặt, còn cố ý dặn dò trưởng khu nhà tù, đồng chí cảnh sát của chúng ta ngày tiếp nối đêm công tác vất vả, điều kiện làm công quá khiến người khác đau lòng, người nhà phạm nhân chúng tôi nhìn thấy cũng không đành lòng!
Vì thế, tòa nhà quản giáo được lắp nước ấm tuần hoàn 24 giờ, lại không cần phải mang một ấm đun nước đến phòng lấy nước để lấy nước. Chiếc giường dây bị hỏng trong văn phòng cũng được dỡ bỏ, tất cả đều đổi thành ghế giường sô pha kích cỡ hai người.
La Cường ngồi ở trong phòng thăm người thân, cắn yên, khó được tâm trạng không tồi, đầu mẩu thuốc lá ở môi răng gian lăn qua lộn lại quấy, nhìn thằng ba nhà hắn.
Ông chủ La nhỏ sờ sờ cái đầu gáo dừa, nhếch môi, nhìn anh mình, run rẩy bả vai, cười vui vẻ mấy tiếng.
La Chiến hướng hắn ca run lên một chút lông mi, đưa mắt ra hiệu, La Cường căm giận mà vứt ra một chữ: “Cút.”
La Chiến nói: “Anh, em tự mình đến xưởng đặt một cái giường sô pha, tự em cũng nằm trên đó ngủ hai buổi tối, em đảm bảo tuyệt đối nằm thoải mái, anh cứ yên tâm nha.”
La Cường cười lạnh nói: “Mẹ nó, toàn bộ khu nhà giam có hơn hai trăm căn phòng, lại đi đặt mỗi phòng một giường sô pha, tiền chú từ trên trời rơi xuống à?”
La Chiến ha ha cười nói: “Giường là quan trọng nhất, làm việc này nọ quan trọng phải được thoải mái…… Em chỉ muốn hiếu kính anh.”
Ánh mắt La Chiến chèn ép nhìn thấu người, cái mặt già của La Cường cũng có chút đỏ, lại mắng mấy câu, bảo thằng nhóc thúi mày cút nhanh đi, mẹ nó rảnh rỗi đến đây nói nhảm với bố!
Tình hình nội bộ trong nhà tù, các loại dấu vết để lại, người bên ngoài chậm rãi cũng biết.
Một con sói cô độc như La Cường, cuối cùng thua trong lòng bàn tay cảnh sát trẻ tuổi.
Mỗi lần ông chủ La nghĩ đến Trình Vũ nhà anh ta bị cắt nửa cái dạ dày, thì nghĩ đến trong nhà tù còn có người bị cắt toàn bộ lá lách. Bên ngoài anh ta có thể nấu cháo mỗi ngày cho Trình Vũ, nấu canh đại bổ, tận tâm tận lực mà chăm sóc, nhưng anh của anh ta ở trong tù không có điều kiện để chăm sóc chị dâu như vậy; mỗi ngày buổi tối anh ta có thể ôm ôm Trình Vũ, hai người trong nhà tù cũng không có cơ hội nằm cùng một ổ chăn. Rõ ràng mỗi ngày đều có thể gặp mặt, lại không thể ôm nhau như ý muốn, còn gian nan hơn cả Ngưu Lang Chức Nữ.
Hiện giờ La Chiến đưa tiền vào trong nhà tù lấy lòng đội trưởng Tiểu Thiệu, cũng chẳng khác nào hiếu kính anh mình, có thể khiến La Cường vui vẻ là được rồi.
La Chiến ở cửa phòng thăm người thân, cười ha hả chào hỏi đội trưởng Thiệu.
Lúc này không cần dặn dò người nào đó lo lắng chiếu cố anh trai, La Chiến thò qua đầu, hạ giọng: “Cảnh sát Thiệu, anh trai của tôi có nghe lời cậu không? Ngoan không?”
Thiệu Quân nhún vai cười lạnh, anh đang nói về La Cường đấy à?
Hắn mà “Ngoan” á?
Anh cũng không phải không biết anh của mình là thứ đồ chơi gì, trong từ điển của người này có chữ đó sao?!
La Chiến vui vẻ, cùng Thiệu Quân nói nhỏ: “Tính tình của anh trai tôi có đôi khi hơi cẩu thả, mong cậu bỏ qua, nếu anh trai tôi không nghe lời thì cứ thẳng tay chỉnh đốn, dù sao nhất định anh ấy cũng sẽ nghe lời cậu thôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của La Tam rất giống với người nào đó khiến Thiệu Quân cảm thấy bị thu hút. Thiệu Quân chua chua mà nói: “Anh trai của anh không phải thích anh nhất, nghe lời anh nhất à.”
La Chiến lắc đầu: “Không thể nào đâu, tuyệt đối không phải vậy, tôi là ai chứ? Trong lòng của anh tôi đã sớm xem tôi là phong nền rồi!”
Hai người anh một câu tôi một câu, lắm mồm trêu nhau, La Cường ngồi trong phòng xa xa nhìn thấy, cách một cái kính lớn không ra được, hung hăng mà trừng La Chiến.
La Cường dùng ánh mắt uy hiếp: Nhãi ranh, nói gì về bố đấy? Mày chán sống rồi à.
La Chiến móc ra thuốc tốt hiếu kính đội trưởng, Thiệu mới vừa đưa đầu muốn giúp đỡ đốt lửa, mặt với mặt cách hơi gần chút, hai con mắt hình viên đạn của La Cường liền phóng lại đây, ánh mắt quả thực giống muốn băm La Tam ra thành từng mảnh. La Chiến chạy nhanh lùi về, bỏ tay vào áo khoác rồi té đi như một làn khói……
Đêm đó, mông Thiệu Tam Gia quả nhiên lại gặp tai ương, tên điên La Cường gần như siết chặt eo y, chỉ bởi vì y nói thêm mấy câu với La Tam, xin tý lửa châm điếu thuốc.
Thiệu Quân nhìn hai cái bóng chồng lên nhau dưới ánh trăng trên sân thượng, La Cường ở phía sau y phập phồng cử động, không biết mệt mỏi mà cắn y, gặm y, đóng dấu của riêng mình lên trên mông y. Lúc này Thiệu Quân mới chân chính ý thức được bản thân trước kia có bao nhiêu ngu xuẩn, lại bởi vì ăn dấm La Tam mà hiểu lầm tình nghĩa anh em bọn họ, thiếu chút nữa đã trở mặt chia tay La Cường. Nếu khi đó không chống đỡ, tan vỡ, tương lai có thể không hối hận sao? Kiếm đâu ra một người dũng mãnh như vậy để thỏa mãn ông nội đây?
Đầu Thiệu Quân gối lên trên vai La Cường, mặt dựa gần mặt, hai người nói chuyện phiếm.
Thiệu Quân nghe nói từ chỗ mấy anh em, gần đây địa bàn trong thành phố của các thế lực làm ăn giang hồ đã được chia lại, dính xã hội điên chậm rãi tẩy trắng, hơn nữa phần lớn đổi nghề nghiệp đứng đắn, cạnh tranh làm ăn với người làm ăn truyền thống, lấy lớn nuốt nhỏ, lôi kéo chia rẽ, tình thế thay đổi trong nháy mắt.
Thiệu Quân nói: “Chú ba nhà các anh thật quá trâu bò rồi, trước kia tôi lại coi thường người này. Tôi nghe người ta nói, khu biệt thự tứ hợp viện cao cấp mới phát triển ở dưới chân Hoàng Thành ‘Hoàng Đô Thịnh Uyển ’, căn lớn nhất đang ở trong tay em trai anh.”
“Vị trí đoạn đường kia rất tốt, ở nơi một tấc đất bằng một tấc vàng lại dư ra một mảnh bảo địa, là nơi có phong thủy tốt nhất trong toàn bộ thành phố Bắc Kinh, sau này đào xuống ba tấc đất cũng không tìm ra được mảnh thứ hai, cứ thế vào tay chú ba nhà anh, thật tinh mắt, đúng là cây bút lớn.”
Trong lỗ mũi La Cường hừ ra đắc ý: “Thằng ba là ai? Thằng nhóc đó có năng lực, đầu thông minh lắm đấy.”
Thiệu Quân nói giỡn nói: “Dưới chân Hoàng Thành, chỉ cách một bức tường Tử Cấm Thành, phù điêu trên tường cũng có thể trông thấy cố cung bên trong. Mấy cái đoạn đường ngõ nhỏ hoàng kim, về sau đều họ La.”
La Cường lẳng lặng mà như suy tư gì, sau một lúc lâu hừ nói: “Bố lăn lộn nửa đời người, cũng chưa lấy được mấy ngõ nhỏ kia tới tay, lại bị thằng ba chiếm trước……”
“Mấy ngõ nhỏ đó, trước kia là của họ Vưu.”
Thiệu Quân từ chỗ La Cường đứt quãng nghe chút chuyện quá khứ, biết không ít chuyện cũ phong vân bát quái của hắc đạo trong hai mươi năm.
Nếu nói thì phải bắt đầu nói đến cuộc đàn áp xã hội đen lớn cách đây mấy năm, thế lực ngầm thành phố Bắc Kinh gặp càn quét thảm, công an lấy gió thu cuốn hết lá vàng(1) thực hiện một cuộc bao vây đàn áp một số băng nhóm lớn, lúc ấy bị bắt đền tội có ba người, Đàm, Lý, La, toàn bộ đều thực thi trọng hình.
Mấy năm nay qua, La Tam ra tù cải tạo hoàn lương, làm người nhà cảnh sát, ông chủ tay trắng gây dựng sự nghiệp, La lão nhị ở tù chung thân, mấy người khác nên chết cũng đã chết, nên diệt cũng đã bị diệt.
Nhà họ Đàm và anh em nhà họ La ác đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng bị La lão nhị giết cả nhà, hai cha con đều bỏ mạng trong tay La Cường, nhà họ Đàm xem như hoàn toàn bị tiêu diệt, không còn số má trên giang hồ từ đó.
Mà “Lý” năm đó là ám chỉ một nhóm lực lượng cố thủ gần chợ nông sản hướng Nam Thành, Thiên Đàn, hồ Long Đàm, đại ca dẫn đầu có biệt hiệu “Điếu Quỷ Lý”. Người này bàn về vai vế tuổi tác trên giang hồ, La Cường gặp mặt đều cũng phải gọi tôn kính một tiếng “anh Quỷ”. Điếu Quỷ Lý cũng là trước sau chân đồng thời bỏ tù, thế lực thủ hạ bị san bằng, bản thân vẫn luôn bị giam giữ ở Duyên Khánh, thuộc diện phạm nhân già yếu bệnh tật.
Lại Hồng Binh kết bạn với La Cường ở Thanh Hà, thật ra chính là người tài dưới trướng của Điếu Quỷ Lý, hai người ở bên này đã kết nghĩa anh em.
Gần đây nghe tin tức từ Lại Hồng Binh và mấy người giang hồ nói, lão già Điếu Quỷ Lý kia tuổi đã lớn, thân thể vẫn luôn không tốt lắm, bệnh gan bệnh thận bệnh tiểu đường bệnh tuyến tiền liệt, lại không cho bảo lãnh chạy chữa, cứ như vậy vẫn luôn ở bệnh viện nhà tù Duyên Khánh, có thể không chịu được mấy năm sẽ ngủm, lúc này cũng thật sự thành quỷ thắt cổ. Thế lực họ Lý ở giang hồ cũng từ từ suy vi xuống dốc, rất khó Đông Sơn tái khởi.
Thiệu Quân nghe, xen mồm nói: “Không phải trâu bò năm đó tự xưng là kinh thành tứ bá à? Sao chỉ có ba người?”
La Cường nói: “Vưu.”
Thiệu Quân: “Là ai? Người này thì sao?”
Mặt La Cường không cảm xúc, nhàn nhạt mà nói: “Sớm đã ngủm củ tỏi rồi.”
La Cường nói người này rễ sâu cây lớn có thế lực lớn nhất khu Lão Thành Hoàng Thành Bắc Kinh, người giang hồ xưng Vưu Nhị Gia, bàn về vai vế cũng lớn hơn La Cường. năm đó La lão nhị vì tranh giành địa bàn làm ăn với Vưu Nhị Gia cũng từng hợp lại sống mái với nhau, phương pháp của đối phương quá cứng, La Cường cũng không lấy được lợi lọc gì.
Thiệu Quân hỏi: “Người này chết như thế nào?”
La Cường nói: “Trận đàn áp xã hội đen năm đó, đội cảnh sát đặc nhiệm công an bao vây khách sạn Đại Đông Hồ, hai bên đều nổ súng, tình hình lúc ấy tôi không nhìn thấy, nghe nói là đại sảnh khách sạn nổ mạnh, thiêu chết không ít người, chết cũng còn bao gồm mấy cảnh sát, Vưu Nhị cũng bị thiêu chết ở bên trong, bị đốt trụi không cách nào nhìn…… Hừ, họ Vưu bị đốt thành tro thì xong hết mọi chuyện, nếu không ông ta cũng y như bố, chung thân chắc luôn.”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân: “Đúng là mệnh mà, aizz.”
Chết cũng chết, diệt cũng diệt, chung thân cũng chung thân, tứ bá Hoàng Thành năm đó đã thành mây khói thoảng qua, một đoạn truyền thuyết trên giang hồ. Là tàn tích hỗn loạn điên cuồng của những năm