Ngày đó cục trưởng Thiệu trơ mắt nhìn con mình gào lên trước mặt ông, nước mắt tuôn trào, lao ra khỏi tòa nhà, cũng không quay đầu lại, trở về vùng ngoại thành đến chim không thèm ỉa kia, một đi không quay lại.
Theo kinh nghiệm từng trãi của Thiệu Quốc Cương, hoàn toàn cũng không nghi ngờ chưa phát hiện kỳ lạ tình hình ở bên trong, không có thể nào đâu.
Hai cha con quan hệ bất hòa quanh năm, Thiệu Quân mất bình tĩnh, nổi giận trước mặt người lớn quả thực như chuyện thường ngày, trước kia còn làm ầm ĩ quăng ngã bàn quăng ngã chén nghiêm trọng hơn thế này, cho nên cũng chẳng có gì lạ. Mấy năm nay Thiệu Quốc Cương cho rằng, Thiệu Quân vẫn vì khúc mắc từ trước. Đứa nhỏ này mười bốn tuổi đã không còn mẹ, tính tình cổ quái, tùy hứng một ít, ngày thường cần người dỗ dành, cưng chiều, nhường nhịn, cũng là phải.
Hiện giờ ông có tài sản địa vị cao, lại quay đầu năm đó, tuy rằng ngoài miệng không muốn thừa nhận, trong lòng cũng thấy khi bản thân còn trẻ quá cứng đầu, không biết khéo đưa đẩy biến báo*(1), keo kiệt nghiêm khắc trong tình cảm, mắc nợ hai mẹ con họ, nhất là nợ con trai rất nhiều tình cha…… Khi Thiệu Quân còn nhỏ trong tình cảm luôn ỷ lại ông ngoại, sau lại chơi thân với nhóc Sở Tuần, cả ngày chạy đến nhà Sở thiếu gia chơi, đều rất thân thiết với ba và cô cùng với cả gia đình Sở Tuần, tiếng “Chú” dài tiếng “Cô” ngắn.
(1)*dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc
Con trai không cảm nhận được tình cha từ ông nên chạy đến nhà người khác tìm kiếm “Tình thương của cha” sao?
La lão nhị, La Cường?!
Thiệu Quốc Cương không dừng được suy nghĩ, có đôi khi ngồi ở trong văn phòng an tĩnh trống trải, kẹp thuốc, khiến bản thân hoàn toàn bao phủ ở sương khói, có một số việc không cách nào tưởng tượng cùng tin tưởng.
La lão nhị đã từng hận cục trưởng Thiệu như vậy, tại sao thời khắc mấu chốt lại ra tay cứu Quân Quân?
La lão nhị vì ai lại chủ động muốn tự thú với ông?
Quân Quân lại vì ai mà đào hôn? Không chịu về nhà?……
Hai tay cục trưởng Thiệu nắm chặt đến phát đau, ngồi ở trước bàn làm việc, mở máy tính, điều ra hồ sơ nội bộ của cảnh sát…..
Cũng chính là một ngày như vậy, ông đã sử dụng phương pháp bất hợp pháp điều tra tội phạm an ninh để đăng nhập vào điện thoại của con trai ông.
Trước kia ông tuyệt đối không phí thời gian để đối phó với con trai mình như vậy, ông không muốn như vậy, không cần thiết. Nhưng chính vì đây là con trai của chính mình, cục vàng của ông, đáy lòng có một bóng đen cực lớn không thể nào loại bỏ được, La Cường này cực kỳ quả quyết, nó là tồn tại khó giải quyết, quả thực làm cuộc sống hàng ngày của ông ăn ngủ không yên!
Ngày đó từ giữa trưa đến ban đêm, cục trưởng Thiệu cơm chiều cũng chưa ăn, nước cũng không uống. Ông kiểm tra từng cái một trong hệ thống, xem qua tất cả ba năm gần đây của Thiệu Quân, vẫn luôn tìm đến đêm khuya, cuối cùng bị khóa chặt vào mấy tin nhắn ngắn từ hai năm trước.
“Tiểu Quân, anh nhớ em, nhớ đến chịu không nổi. Tại sao em lại lạnh lùng với anh như vậy? Đừng nói với anh em vì tên họ La kia……”
“Tiểu Quân, đừng chia tay anh, được không, anh thích em thế nào? Yêu em thế nào? Em muốn thế nào cũng được cả, Tiểu Quân……”
Đêm hôm đó Thiệu Quốc Cương không về nhà, ngồi ở trong văn phòng, ngồi một đêm.
Ông cứng đờ mà chống ở trước bàn, không ngừng hút thuốc, lửa đầu mẩu thuốc lá đốt ngón tay ông.
Trong lòng khó chịu, mờ mịt.
Đường đường cục trưởng Thiệu cũng không phải chưa hiểu việc đời người, làm công an, chuyện xấu gì mà chưa từng gặp? Thời khắc mấu chốt không đến mức thiếu kiên nhẫn, kinh ngạc.
Nhưng mà, không phải là Sở công tử tuấn tú môn đăng hộ đối anh tuấn tiêu sái lịch sự kia, cũng không phải vị cảnh giáo họ Trâu cùng trường trẻ tuổi kia.
Là La Cường.
Năm đó Thiệu Quân mới mười bốn tuổi, La Cường ước chừng 28, một tên tội phạm mang trên mình huyết án chồng chất.
Hiện giờ Thiệu Quân 30, anh hai họ La 44, một tên trọng phạm cùng đường bí lối bị phán chung thân.
La Cường lớn hơn Thiệu Quân mười bốn tuổi. Trên thực tế, La Cường nhỏ hơn cục trưởng Thiệu mười ba tuổi, bằng tuổi với chú họ của nhà họ Thiệu, tuổi đủ khiến Thiệu Quân phải gọi một tiếng “Chú”.
Tại sao Quân Quân?
Đứa nhỏ này làm sao vậy?
Rốt cuộc đứa nhỏ này sao vậy chứ?!
……
Người làm cha như Thiệu Quốc Cương đã phẫn nộ lại mờ mịt, ba mươi năm làm cha người ta lại làm cực kỳ thất bại, mấy tháng này đã đi đến chung cư Thiệu Quân ở huyện nhỏ mấy lần.
Mỗi một lần ông đến, vừa lúc Thiệu Quân đều không ở nhà.
Lúc còn trẻ dù gì cũng xuất thân cảnh sát hình sự, muốn đi vào nhà dân, đương nhiên không cần chìa chìa khóa.
Thiệu Quốc Cương cứ vậy ở trong căn hộ nhỏ 20m vuông nửa ngày, ngồi ở trên sô pha, cầm lấy sách và tạp chí trên bàn trà của Thiệu Quân của lật xem, đến trong phòng bếp đánh giá bệ bếp bày biện đơn giản, hoặc là đứng ở trên ban công, ngơ ngác mà nhìn ra xa hướng nhà tù Thanh Hà, khó có thể tin, con trai chấp nhận ngày qua ngày, năm này sang năm nọ chỉ ở trong đó, ở cùng tên phạm nhân chung thân, cũng không muốn về nhà sống cùng với người thân.
Câu nói tàn nhẫn của anh hai La vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Người của ông, đừng để rời vào trong tay tôi.”
Hiện giờ xem như Thiệu Quốc Cương lĩnh giáo rồi, tên La Cường này làm việc có bao nhiêu tàn nhẫn, không chừa lối thoát cỡ nào. La Cường không tìm ông trả thù, cũng không có hại tính mạng Thiệu Quân, nhưng cái này còn khốn kiếp hơn thiên đao vạn quả, dùng cách thức làm liều kiêu ngạo tàn khốc nhất để trả thù cục trưởng Thiệu ông! La Cường đây là kéo rớt một miếng thịt trên ngực của ông, rút gân của ông, giống như là hút hết sinh mạng của ông. La Cường hung hăng đả kích, bắt cóc con trai cục vàng của ông, hủy cả đời Quân Quân!
Cục trưởng Thiệu theo bản năng bóp đồ vật trong tay, là điều khiển từ xa trên bàn trà. Ông bóp điều khiển từ xa, gần như bóp nát nó.
Y ngẫu nhiên ấn phím, màn hình TV dần hiện ra hình ảnh.
Thiệu cục trưởng giương mắt nhìn chằm chằm TV màn hình, hốc mắt nhanh chóng sung huyết, đốt ngón tay rung động……
Thiệu Quân thuê nhà người khác, dụng cụ trong nhà đều là đồ cũ có sẵn, bản thân chỉ mang theo mấy thứ đồ điện đơn giản, bao gồm một máy tính, ngày thường nhàn đến không có việc gì thì xem đỡ buồn. Đương nhiên, Thiệu Quân