La Cường buồn bực ba ngày, trong lòng đã lên kế hoạch thật sự rõ ràng, được ăn cả ngã về không, thắng làm vua thua làm giặc.
Hắn không thể tố giác Vưu Bảo Xuyên, tố giác Vưu Nhị Gia chẳng khác nào tố giác chính mình, hai người cùng lộ tẩy, ôm nhau cùng bị bắn chết, còn liên lụy Thiệu Quân. La Cường không thể làm như vậy, hắn chỉ có tối nay là một cơ hội tốt nhất.
Trước tiên bày ra ba con đường, thượng sách là làm Vưu Nhị Gia vĩnh viễn câm miệng, chính mình chạy thoát kiếp nạn, trung sách là để họ Vưu vượt ngục thuận lợi, kết quả xấu nhất không ngoài bản thân mình thất bại, mất luôn cái mạng. Bất luận kết cục nào, La Cường cũng dám gánh một kiếp đã định này, là đàn ông phải mạnh tay đánh một trận, hai đường oan gia không phải mày chết chính là tao sống.
Nhưng mà kế hoạch của hắn, bất luận thế nào cũng không có vị trí của Thiệu Quân, Thiệu Quân không nên lộ diện, tại sao Thiệu Quân không lên máy bay?!
Thiệu Quân ngưỡng mặt nghe thấy La Cường khàn cả giọng rống giận, theo bản năng dừng lại bước chân, sửng sốt một chút.
Toàn bộ tòa nhà tối đến kỳ lạ, chỉ có đèn chong trên tường đường nhà giam lộ ra ánh sáng nhạt, chỉ có một cửa sổ duy nhất mở là của lớp số 7 bọn họ, La Cường đứng ở cửa sổ nhìn y la hét.
Trong nháy mắt tình hình đột ngột thay đổi, phòng giam đại đội hai đối diện ầm ĩ lên.
Cảnh sát Tiểu Mã trực ban đã phát hiện ra vấn đề trong video giám sát, lớp nào đó ở đại đội hai tựa như có người nổi điên gây sự, điên cuồng mà truy đánh ở trong phòng. Có người đối diện cameras liều mạng phất tay, muốn báo cáo tình hình.
Mã Tiểu Xuyên xách gậy cảnh sát ở trong tay, đội mũ cảnh sát ngay ngắn, xuyên qua hành lang đi đến đường nhà giam.
Thuận Tử ở ngoài cửa nhà tù canh chừng, gấp gáp mà đối La Cường nói: “Đại ca, cảnh sát Mã tới!”
La Cường quay đầu vứt ra một câu: “Cản cậu ta!”
“Đừng để cậu ta đi vào!”
Lực chú ý La Cường chỉ phân tâm nửa giây, đã không rảnh lo cảnh sát Tiểu Mã đi vào cảnh nguy hiểm, hắn thấy Thiệu Quân tiến vào!
Trong lòng Thiệu Quân vẫn lo lắng cho La Cường, lại không rõ tình hình bên trong, La Cường càng không cho y đi vào, sao y có thể quay đầu tránh ra?
Trên đường nhà giam, mấy lớp đại đội hai hỗn loạn thành một đoàn, bảy tám người đồng thời phát bệnh ở trong phòng, như là ngộ độc thức ăn, không ngừng nôn mửa. Người trúng chiêu đôi mắt đỏ lên, tinh thần phấn khởi, cởi áo ra, thân thể run rẩy kịch liệt. Còn có người dùng thau cơm và giày đuổi đánh bạn tù……
Đó là tác dụng gây ảo giác của ma túy cực mạnh. Một lượng nhỏ Yaba được trộn trong dưa chua dưa muối phân phát trong cơm sáng, một lượng lớn ma túy thực sự được trộn trong bữa tối cùng ngày. Viên ma túy được làm rất khéo léo, được bọc trong một lớp vỏ đường, sau khi tiêu hóa ở trong cơ quan bốn giờ, thuốc sẽ phát huy tác dụng trong một khoảng thời gian đã định trước.
Mã Tiểu Xuyên thò một đầu vào cửa nhà guam dò xét, kinh ngạc: “Làm sao vậy? Lại bày trò gì? Chuyện gì thế?!”
Người đại đội một đá cửa xông ra kêu: “Quản giáo Mã, người trong phòng chúng tôi không ổn, ngài mau đến xem đi, có người nổi điên!”
Cách vách một phòng khác cũng có tiếng kêu: “Quản giáo Mã xem phòng chúng ta này, Đại Hổ ói quá trời, bệnh đến sắp không được rồi này!”
Bên phía đại đội một, Thuận Tử bổ nhào vào cửa sổ, ánh mắt nôn nóng, thấp giọng gào lên: “Quản giáo Mã, ngài đến phòng chúng ta nhìn xem đi, đại ca chúng tôi đang phát bệnh này.”
Mã Tiểu Xuyên vừa thấy nhiều người bệnh như vậy, một mình cậu ta hoàn toàn không xem xét được hết. Cậu ta do dự một chút, quay đầu muốn đi gọi người.
Lúc này Lương Tử bám ở trên cửa sổ nhỏ, vẻ mặt xiêu vẹo như trái khổ qua, đáng thương mà kêu: “Quản giáo Mã ngài không thể mặc kệ đội hai chúng tôi người chết kẻ sống như vậy, bộ dạng lão Giả phòng chúng tôi sắp không xong rồi, miệng cũng sùi bọt mép cả ra! Giờ phải nhanh chóng đưa ông ta đế bệnh viện nếu không lão già này nhất định sẽ ngủm đấy, đến lúc đó ngài không chịu trách nhiệm nổi đâu!……”
Mã Tiểu Xuyên chỉ chần chờ một chút, trì hoãn một chút, duỗi tay lấy chìa khóa.
Cảnh sát mới đến thật sự còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, làm sao có thể đấu lại một đám đa mưu túc trí lọc lõi trong giang hồ?
Trong nháy mắt của phòng giam mở ra Mã Tiểu Xuyên bị mấy bóng dáng nhảy đến đánh gục, kéo vào trong phòng……
Thuận Tử quay đầu hô: “Đại ca, đội hai nổ rồi!”
La Cường duỗi tay túm lên thứ đã chuẩn bị tốt, lông mày ửng đỏ, lạnh lùng phun ra một chữ: “Lật”
Hồ Nham ấn cảnh báo trong phòng, liều mạng mà ấn, phòng điều khiển bên kia lại không ai đáp lại. Hồ Nham nhanh nhẹn nhảy lên trên giường, đứng ở trên lan can giường, một khuôn mặt gần như nhào đến loa và camera, âm thanh sắc nhọn: “Người đâu, bạo loạn rồi!!! Trưởng nhà tù đội trưởng Thiệu có người bạo loạn!!!!!!!!!!!”
Ở nửa đường nhà giam đối diện, mấy cánh cửa đều đã mở ra, lão Giả Vưu Nhị Gia đã móc nối lên kế hoạch thời gian dài như vậy, sớm đã làm ra mấy cái chìa khóa mấu chốt.
Có phạm nhân đi đầu vọt ra, bao nhiêu chưa từng có cơ hội ra tù vượt ngục, nhất thời quá phấn khởi cùng điên cuồng, không quan tâm, giơ chân liền muốn chạy.
Mấy tên Trương Đại Hổ Lương Tử lại không chạy loạn, sớm đã tính toán trước. Cứ như vậy mà chạy ra cái rắm ấy, có thể dễ dàng vượt qua bốn cánh cổng sắt kia sao? Đám người vây quanh kéo cảnh sát Tiểu Mã gần như đã bị đánh ngất xỉu lên, nhất định phải có được thứ có thể giúp bọn họ thuận lợi thông qua cánh mấy cánh cửa.
La Cường lao tới rống: “Thằng nhãi mày nhanh lên, tay chân nhanh lên một chút!”
Nhím Gai ngồi xổm cạnh cửa, đôi mắt ghé vào lỗ khóa gần đó, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ngón tay căng thẳng lại linh hoạt, dùng dây thép và lưỡi dao lăn lộn khoá cửa.
Năm đó Nhím Gai vì chiêu này có thể lăn lộn, cũng vì tay nghề này mà bị phạt ngồi tù.
La Cường đỏ mặt tía tai mà gào thét: “Thằng nhãi mày mẹ nó còn ngồi đừ ra mau mở khóa nhanh lên?! Cảnh sát Mã sắp không được rồi!”
Nhím Gai cũng lòng nóng như lửa đốt. Thằng nhóc này không làm việc trong ngần ấy năm, cũng không có cơ hội mở ra một phen, tay nghề đều mẹ nó không quen tay! Nếu không chính là lâu không nghe thấy giang hồ, ngành sản xuất làm khóa mở khóa sớm đã đổi mới, không theo kịp.
Dây thép “Răng rắc” một tiếng gần như cắm ở trong lỗ khóa, Hồ Nham gấp đến độ từ phía sau liều mạng lay động cổ Nhím Gai, mày nhanh lên, nhanh lên.
La Cường đẩy người khác ra. Gân xanh trên cánh tay nổi lên, ngón tay thô ráp rỉ máu, bẻ gãy răng khóa làm bằng thanh kim loại mỏng từng chút một từ bên trong ………
Cửa văng ra, người lớp số 7 nhảy mà ra! La Cường đối mặt với người nhảy ra từ phía đối diện vung cánh tay lên, ném người đó lên không trung rồi rồi hung hăng đập vào phòng giam đối diện……
Nông trường Thanh Hà đêm đó, một cuộc bạo động nổi loạn nhà tù quy mô lớn đã nổ ra làm rung chuyển cả thủ đô, cảnh tượng chấn động lòng người.
Bả vai rộng lớn La Cường ngăn ở giữa đường nhà giam, bóng lưng màu đen của hắn như một dãy núi không thể vượt qua dưới vầng sáng của ngọn đèn chong.
Đám người lớp số 7 Thuận Tử, Nhím Gai lao ra đánh, trong tay cầm chậu rửa mặt, chày cán bột, chổi quét giường, ván ngăn kéo đã được tháo ra, choảng nhau với người của đại đội hai, cướp lại Mã Tiểu Xuyên mặt đầy máu bị lôi ra khỏi phòng giam của đại đội hai……
Chuông báo động ở đường nhà giam không làm mất thời gian cũng vang lên, phát ra tiếng vang “bing bing” kỳ dị, rõ ràng chính là hết pin, không thay pin hở trời. Thiệu Quân nghe thấy được, nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không đúng, bước nhanh chạy lên cầu thang. Còi báo động phải hoạt động 24 giờ một ngày, tại sao có thể hết điện, không hoạt động?
Hộp mạch điện chuông cảnh báo sớm đã bị người ta động tay động chân, cho nên Hồ Nham báo động không ai phản hồi, không cách nào thông báo cho phòng canh gác khu nhà tù và cảnh sát vũ trang bên tường ngoài. Thiệu Quân một đường theo âm thanh chạy như bay lên lầu, trước mắt một màn làm y khiếp sợ không nói nên lời!
Một tên vung bao tải ném thẳng vào trong mặt Thiệu Quân, Thiệu Quân đột nhiên