Tội Phạm

HAI NGÓN TAY


trước sau

La Cường buồn bực ba ngày, trong lòng đã lên kế hoạch thật sự rõ ràng, được ăn cả ngã về không, thắng làm vua thua làm giặc.

Hắn không thể tố giác Vưu Bảo Xuyên, tố giác Vưu Nhị Gia chẳng khác nào tố giác chính mình, hai người cùng lộ tẩy, ôm nhau cùng bị bắn chết, còn liên lụy Thiệu Quân. La Cường không thể làm như vậy, hắn chỉ có tối nay là một cơ hội tốt nhất.

Trước tiên bày ra ba con đường, thượng sách là làm Vưu Nhị Gia vĩnh viễn câm miệng, chính mình chạy thoát kiếp nạn, trung sách là để họ Vưu vượt ngục thuận lợi, kết quả xấu nhất không ngoài bản thân mình thất bại, mất luôn cái mạng. Bất luận kết cục nào, La Cường cũng dám gánh một kiếp đã định này, là đàn ông phải mạnh tay đánh một trận, hai đường oan gia không phải mày chết chính là tao sống.

Nhưng mà kế hoạch của hắn, bất luận thế nào cũng không có vị trí của Thiệu Quân, Thiệu Quân không nên lộ diện, tại sao Thiệu Quân không lên máy bay?!

Thiệu Quân ngưỡng mặt nghe thấy La Cường khàn cả giọng rống giận, theo bản năng dừng lại bước chân, sửng sốt một chút.

Toàn bộ tòa nhà tối đến kỳ lạ, chỉ có đèn chong trên tường đường nhà giam lộ ra ánh sáng nhạt, chỉ có một cửa sổ duy nhất mở là của lớp số 7 bọn họ, La Cường đứng ở cửa sổ nhìn y la hét.

Trong nháy mắt tình hình đột ngột thay đổi, phòng giam đại đội hai đối diện ầm ĩ lên.

Cảnh sát Tiểu Mã trực ban đã phát hiện ra vấn đề trong video giám sát, lớp nào đó ở đại đội hai tựa như có người nổi điên gây sự, điên cuồng mà truy đánh ở trong phòng. Có người đối diện cameras liều mạng phất tay, muốn báo cáo tình hình.

Mã Tiểu Xuyên xách gậy cảnh sát ở trong tay, đội mũ cảnh sát ngay ngắn, xuyên qua hành lang đi đến đường nhà giam.

Thuận Tử ở ngoài cửa nhà tù canh chừng, gấp gáp mà đối La Cường nói: “Đại ca, cảnh sát Mã tới!”

La Cường quay đầu vứt ra một câu: “Cản cậu ta!”

“Đừng để cậu ta đi vào!”

Lực chú ý La Cường chỉ phân tâm nửa giây, đã không rảnh lo cảnh sát Tiểu Mã đi vào cảnh nguy hiểm, hắn thấy Thiệu Quân tiến vào!

Trong lòng Thiệu Quân vẫn lo lắng cho La Cường, lại không rõ tình hình bên trong, La Cường càng không cho y đi vào, sao y có thể quay đầu tránh ra?

Trên đường nhà giam, mấy lớp đại đội hai hỗn loạn thành một đoàn, bảy tám người đồng thời phát bệnh ở trong phòng, như là ngộ độc thức ăn, không ngừng nôn mửa. Người trúng chiêu đôi mắt đỏ lên, tinh thần phấn khởi, cởi áo ra, thân thể run rẩy kịch liệt. Còn có người dùng thau cơm và giày đuổi đánh bạn tù……

Đó là tác dụng gây ảo giác của ma túy cực mạnh. Một lượng nhỏ Yaba được trộn trong dưa chua dưa muối phân phát trong cơm sáng, một lượng lớn ma túy thực sự được trộn trong bữa tối cùng ngày. Viên ma túy được làm rất khéo léo, được bọc trong một lớp vỏ đường, sau khi tiêu hóa ở trong cơ quan bốn giờ, thuốc sẽ phát huy tác dụng trong một khoảng thời gian đã định trước.

Mã Tiểu Xuyên thò một đầu vào cửa nhà guam dò xét, kinh ngạc: “Làm sao vậy? Lại bày trò gì? Chuyện gì thế?!”

Người đại đội một đá cửa xông ra kêu: “Quản giáo Mã, người trong phòng chúng tôi không ổn, ngài mau đến xem đi, có người nổi điên!”

Cách vách một phòng khác cũng có tiếng kêu: “Quản giáo Mã xem phòng chúng ta này, Đại Hổ ói quá trời, bệnh đến sắp không được rồi này!”

Bên phía đại đội một, Thuận Tử bổ nhào vào cửa sổ, ánh mắt nôn nóng, thấp giọng gào lên: “Quản giáo Mã, ngài đến phòng chúng ta nhìn xem đi, đại ca chúng tôi đang phát bệnh này.”

Mã Tiểu Xuyên vừa thấy nhiều người bệnh như vậy, một mình cậu ta hoàn toàn không xem xét được hết. Cậu ta do dự một chút, quay đầu muốn đi gọi người.

Lúc này Lương Tử bám ở trên cửa sổ nhỏ, vẻ mặt xiêu vẹo như trái khổ qua, đáng thương mà kêu: “Quản giáo Mã ngài không thể mặc kệ đội hai chúng tôi người chết kẻ sống như vậy, bộ dạng lão Giả phòng chúng tôi sắp không xong rồi, miệng cũng sùi bọt mép cả ra! Giờ phải nhanh chóng đưa ông ta đế bệnh viện nếu không lão già này nhất định sẽ ngủm đấy, đến lúc đó ngài không chịu trách nhiệm nổi đâu!……”

Mã Tiểu Xuyên chỉ chần chờ một chút, trì hoãn một chút, duỗi tay lấy chìa khóa.

Cảnh sát mới đến thật sự còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, làm sao có thể đấu lại một đám đa mưu túc trí lọc lõi trong giang hồ?

Trong nháy mắt của phòng giam mở ra Mã Tiểu Xuyên bị mấy bóng dáng nhảy đến đánh gục, kéo vào trong phòng……

Thuận Tử quay đầu hô: “Đại ca, đội hai nổ rồi!”

La Cường duỗi tay túm lên thứ đã chuẩn bị tốt, lông mày ửng đỏ, lạnh lùng phun ra một chữ: “Lật”

Hồ Nham ấn cảnh báo trong phòng, liều mạng mà ấn, phòng điều khiển bên kia lại không ai đáp lại. Hồ Nham nhanh nhẹn nhảy lên trên giường, đứng ở trên lan can giường, một khuôn mặt gần như nhào đến loa và camera, âm thanh sắc nhọn: “Người đâu, bạo loạn rồi!!! Trưởng nhà tù đội trưởng Thiệu có người bạo loạn!!!!!!!!!!!”

Ở nửa đường nhà giam đối diện, mấy cánh cửa đều đã mở ra, lão Giả Vưu Nhị Gia đã móc nối lên kế hoạch thời gian dài như vậy, sớm đã làm ra mấy cái chìa khóa mấu chốt.

Có phạm nhân đi đầu vọt ra, bao nhiêu chưa từng có cơ hội ra tù vượt ngục, nhất thời quá phấn khởi cùng điên cuồng, không quan tâm, giơ chân liền muốn chạy.

Mấy tên Trương Đại Hổ Lương Tử lại không chạy loạn, sớm đã tính toán trước. Cứ như vậy mà chạy ra cái rắm ấy, có thể dễ dàng vượt qua bốn cánh cổng sắt kia sao? Đám người vây quanh kéo cảnh sát Tiểu Mã gần như đã bị đánh ngất xỉu lên, nhất định phải có được thứ có thể giúp bọn họ thuận lợi thông qua cánh mấy cánh cửa.

La Cường lao tới rống: “Thằng nhãi mày nhanh lên, tay chân nhanh lên một chút!”

Nhím Gai ngồi xổm cạnh cửa, đôi mắt ghé vào lỗ khóa gần đó, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ngón tay căng thẳng lại linh hoạt, dùng dây thép và lưỡi dao lăn lộn khoá cửa.

Năm đó Nhím Gai vì chiêu này có thể lăn lộn, cũng vì tay nghề này mà bị phạt ngồi tù.

La Cường đỏ mặt tía tai mà gào thét: “Thằng nhãi mày mẹ nó còn ngồi đừ ra mau mở khóa nhanh lên?! Cảnh sát Mã sắp không được rồi!”

Nhím Gai cũng lòng nóng như lửa đốt. Thằng nhóc này không làm việc trong ngần ấy năm, cũng không có cơ hội mở ra một phen, tay nghề đều mẹ nó không quen tay! Nếu không chính là lâu không nghe thấy giang hồ, ngành sản xuất làm khóa mở khóa sớm đã đổi mới, không theo kịp.

Dây thép “Răng rắc” một tiếng gần như cắm ở trong lỗ khóa, Hồ Nham gấp đến độ từ phía sau liều mạng lay động cổ Nhím Gai, mày nhanh lên, nhanh lên.

La Cường đẩy người khác ra. Gân xanh trên cánh tay nổi lên, ngón tay thô ráp rỉ máu, bẻ gãy răng khóa làm bằng thanh kim loại mỏng từng chút một từ bên trong ………

Cửa văng ra, người lớp số 7 nhảy mà ra! La Cường đối mặt với người nhảy ra từ phía đối diện vung cánh tay lên, ném người đó lên không trung rồi rồi hung hăng đập vào phòng giam đối diện……

Nông trường Thanh Hà đêm đó, một cuộc bạo động nổi loạn nhà tù quy mô lớn đã nổ ra làm rung chuyển cả thủ đô, cảnh tượng chấn động lòng người.

Bả vai rộng lớn La Cường ngăn ở giữa đường nhà giam, bóng lưng màu đen của hắn như một dãy núi không thể vượt qua dưới vầng sáng của ngọn đèn chong.

Đám người lớp số 7 Thuận Tử, Nhím Gai lao ra đánh, trong tay cầm chậu rửa mặt, chày cán bột, chổi quét giường, ván ngăn kéo đã được tháo ra, choảng nhau với người của đại đội hai, cướp lại Mã Tiểu Xuyên mặt đầy máu bị lôi ra khỏi phòng giam của đại đội hai……

Chuông báo động ở đường nhà giam không làm mất thời gian cũng vang lên, phát ra tiếng vang “bing bing” kỳ dị, rõ ràng chính là hết pin, không thay pin hở trời. Thiệu Quân nghe thấy được, nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không đúng, bước nhanh chạy lên cầu thang. Còi báo động phải hoạt động 24 giờ một ngày, tại sao có thể hết điện, không hoạt động?

Hộp mạch điện chuông cảnh báo sớm đã bị người ta động tay động chân, cho nên Hồ Nham báo động không ai phản hồi, không cách nào thông báo cho phòng canh gác khu nhà tù và cảnh sát vũ trang bên tường ngoài. Thiệu Quân một đường theo âm thanh chạy như bay lên lầu, trước mắt một màn làm y khiếp sợ không nói nên lời!

Một tên vung bao tải ném thẳng vào trong mặt Thiệu Quân, Thiệu Quân đột nhiên

đỡ rồi sẵn tay ném bao tải vào góc tường.

“La Cường! Anh làm gì?!”

Hai mắt Thiệu Quân trợn mắt gầm lên.

“Đại đội hai nổi loạn, gọi người, mau gọi cảnh sát vũ trang đến!!!!!”

La Cường chặn vài người, dùng hai nắm đấm đập một người xuống đất, bởi vì ác chiến mà tròng mắt đỏ lên……

Thiệu Quân theo bản năng chạy nhanh ấn cảnh báo trên tường, ấn rất nhiều mà vẫn không phản ứng.

Mấy người lớp số 7 bị buộc đến góc chết đường nhà giam, liều mạng che chở Mã Tiểu Xuyên đã bị đánh ngất. Một đám tội phạm điên cuồng Trương Đại Hổ, Lương Tử lúc này là giết đỏ cả mắt, chó cùng rứt giậu, nổi loạn đến nước này, không thành công thì phải thành nhân, đã không con đường thứ hai có thể đi. Bọn họ quay đầu thoáng nhìn Thiệu Quân, giống như sói đối phát hiện mục tiêu dê béo, thay đổi hỏa lực, đồng loạt nhào về phía Thiệu Quân……

Lúc này trong tay Thiệu Quân đang cầm cây lau nhà!

Mới từ sân bay trở về, thậm chí y không cơ hội trở về văn phòng một chuyến đã bước vào cảnh nguy hiểm.

Y cũng không có mặc đồng phục, cũng không đeo thắt lưng trang bị ngày thường đeo khi trực ban, trên đó có treo những đồ vật, dùi cui điện, bình xịt hơi cay, còi, đèn pin sáng, điện thoại cảnh vụ.

Trương Đại Hổ nhào lên, Thiệu Quân hất tung cây lau nhà thẳng vào mặt Trương Đại Hổ, khiến thằng nhãi này ăn nước đen ngập mặt.

Lại một người nhào lên tới bị Thiệu Quân chém mạnh vào chân, trúng vai đốt sống cổ, tê liệt ngã xuống bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

Thiệu Quân lấp kín cửa sắt đầu đường nhà giam, né tránh xê dịch, đánh ngã mấy tên điên đang có ý đồ vượt ngục. Một số phạm nhân không biết trước nội tình nên đã nảy sinh ý định nhất thời, người ngồi tù mấy năm, thậm chí hơn mười năm, trong tích tắc đó rất khó ngăn cản cám dỗ vượt ngục to lớn, ý niệm tội ác cùng điên cuồng nảy sinh, tà ác len lỏi ở trong mạch máu trong lòng ở mỗi người. Khát vọng cầu sinh trong tuyệt vọng dời non lấp biển mà trào ra tới, khiến tình thế càng thêm nguy cấp hỗn loạn……

Thiệu Quân cách vô số bóng người nhìn đến Mã Tiểu Xuyên bị đánh ngã xuống đất, nhìn đến La Cường lâm vào ác chiến, lửa giận ở ngực y thiêu đốt, tròng mắt đốt đến đau.

Y dùng cán cây lau nhà để đập một phạm nhân đang định đập vào cổng sắt, thì cái cán đụng phải băng ghế bị gãy đôi.

Trương Đại Hổ nhặt cây lau nhà với một cái đầu nhọn hoắt, hung tợn đến từng bước một tới gần Thiệu Quân.

Bốn năm tên ác đồ hung tàn, làm thành nửa vòng tròn, bao vây Thiệu Quân ép đến góc tường.

Lão Giả đại đội hai vẫn luôn ẩn nấp sau cùng trong đám người, không tham dự trận chiến ác liệt này, không đánh nhau với La Cường, từ phòng giam dò ra nửa khuôn mặt, liếc mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm một cái. Mặt người này không cảm xúc, lắc lắc đầu, khó có được lộ ra mấy phần tiếc nuối cùng đáng tiếc.

“Cảnh sát Thiệu, đã nói không trực ban là tốt cho cậu, cậu lại càng muốn đi tìm chết…… xin lỗi.”

Vưu Nhị Gia khàn khàn lẩm bẩm một câu, nhìn chằm chằm Thiệu Quân, quay đầu lại nhìn chằm chằm La Cường liếc mắt một cái, biểu tình phức tạp……

“Cửa thẻ mấy người đã cầm, còn thiếu gì? Vẫn còn thiếu dấu vân tay và màng mắt đấy!!!!!”

Vưu Nhị Gia trong đám người đột nhiên gào lên một câu.

Đám người đánh nhau bỗng dưng yên tĩnh, cực kỳ ngắn ngủi mà kinh sợ một lát lặng im, lực chú ý cùng hỏa lực mọi người, đồng thời nhắm ngay Thiệu Quân!

Mặt Thiệu Quân bởi vì cảnh tuyệt vọng tàn khốc trước mắt mà trắng bệch, hốc mắt thâm thúy ứ máu, một tầng sợ hãi đột nhiên bùng cháy khắp cơ thể, tùy theo đó chính là nuốt mất phẫn nộ giận dữ của y.

Tất cả mọi người trong nhà tù Thanh Hà đều biết, nhà tù kiên cố hiện đại hoá một tòa thành bao quanh không gì phá nổi, tuyệt đối không thể từ bên trong đột phá ra ngoài, từ tường trong đến tường ngoài đều phải đi qua bốn trạm gác, đám người này muốn phá mấy cánh cổng sắt điều khiển điện tử không thể vượt qua, ngoại trừ thẻ trên người Mã Tiểu Xuyên, bọn họ còn cần phải có ngón tay và mắt của một người quản giáo.

La Cường quay đầu phát hiện Thiệu Quân bị vây, phẫn nộ mà la lên một tiếng. Hắn bị mấy người cuốn lấy, trong tay đối phương có cây sắt. Tay phải La Cường là tay không, hàng xương nhô ra trên mu bàn tay đều bị đánh thành máu thịt mơ hồ, lộ thịt. Tay trái hắn cầm một cái bào trộm từ nhà bếp ra, chính là cái bào ngày thường hắn dùng để bào sợi cà rốt, khoai tây, hung ác bào người một cái, xé một mảng thịt lớn ở trên mặt của đối phương……

“Thiệu Quân!!!!!”

Cổ họng La Cường gào rống đến ra máu……

“Đội trưởng Thiệu, cảnh sát Thiệu, xin lỗi!”

Trương Đại Hổ trong tay kẹp lưỡi dao, muốn ra tay.

Thiệu Quân vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm người trước mắt, cả người phát run.

Thiệu Quân phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Đừng có mơ.”

Lương Tử uy hiếp nói: “Đội trưởng Thiệu, chúng tôi hoàn toàn không muốn làm tổn thương cậu, cậu ngoan ngoãn hợp tác đừng phản kháng, theo chúng tôi rời đi, chúng tôi sẽ để ngón tay và tròng mắt lại trên người cậu!”

Thiệu Quân nổi trận lôi đình, không chút nào thỏa hiệp mà mắng to: “Mày dám!!!……Tao địt tám đời tổ tiên nhà mày!!!!!!!!”

La Cường đánh ngã từng người từng người trước mặt hắn, từ đường nhà giam bên đây đánh nhào đến phía bên kia, phía sau một con đường máu người nằm la liệt ……

Đường nhà tù dài hẹp hỗn loạn, hai bức tường dính đầy giọt máu khiến đầu vai Thiệu Quân lửa khói phẫn nộ hừng hực thiêu đốt. Bản tính nóng nảy, quyết liệt, phản nghịch, thậm chí tài trí hơn người mỏng manh cùng kiêu ngạo sinh ra đã có sẵn đều không cho phép y đối mặt thỏa hiệp khuất phục tùy tiện quỳ gối trước một đám bùn nát này.

“Thiệu Quân!!!!!”

La Cường nhìn đến Thiệu Quân đối mặt một đám côn đồ như hổ rình mồi hung tàn đến cực điểm, vươn ngón tay.

Thiệu Quân duỗi ra tay trái ngón trỏ cùng ngón giữa, từng câu từng chữ nói: “Chúng mày đừng có mơ.”

Thiệu Quân nói, hai ngón tay duỗi đến trong miệng, cắn xuống một cái, không lưu tình chút nào.

La Cường phẫn nộ điên cuồng mà kêu to, lao thẳng tới Vưu Bảo Xuyên đang trốn trong đám đông. Vưu Nhị Gia nắm lên một người ném ra chắn, La Cường nhảy lên vung cái bào đập lên trên đầu người đó một cái lỗ.

Đó là hai ngón tay Thiệu Quân dùng để vân tay trên cổng kiểm soát điện tử. Y dùng cặp răng cửa nhọn hoắt có thể gặm móng tay còn có thể ăn luôn quần dồng phục, cắn một lớp da trên hai ngón tay trái của mình, cả da lẫn thịt, mang theo vân tay của y, cắn xuống rồi trực tiếp nuốt.

“Không có vân tay của ông mày, chúng mày ai cũng đừng mong rời đi.”

“Ông nội chúng mày hôm nay sẽ không để bất cứ một tên nào trong chúng mày chạy ra khỏi đây được.”

Thiệu Quân mày đen, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, môi dưới vẫn còn lưu lại máu đỏ tươi đẹp nhức mắt, đó là máu trên ngón tay y. Y gầy nhưng thân hình rắn chắc đứng ở trước cửa sắt, chặt chẽ mà bảo vệ lối ra duy nhất của toàn bộ khu nhà giam……




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện