Sau khi cục trưởng Thiệu đến bệnh viện thì rạng sáng ngày hôm sau, lão Giả Vưu Bảo Xuyên nằm ở phòng săn sóc đặc biệt đã chết.
Người này trúng đạn giữa lưng, một phát súng xuyên phổi, gây biến chứng, cơ quan suy kiệt, nhịn được mấy ngày cũng không thể qua khỏi. Vưu Nhị Gia cũng coi như là một đời kiêu hùng trong giới xã hội đen thủ đô, rốt cuộc không chịu được cuộc sống dài đằng đẳng trong tù mà nuôi dưỡng suy nghĩ xấu xa ở trong lòng, bí quá hoá liều, thua cả một mạng.
Một tháng sau, phong ba bạo loạn vượt ngục dần dần bình ổn.
Trưởng quản giáo bị ghi chép hành chính, được xử phạt khiêm tốn phục hồi chức vụ, phạm nhân nhốt lại thông qua thẩm tra cơ bản đều được thả ra, ai về chỗ người nấy.
Những phạm nhân bị thẩm tra có hành vi bạo động nhà giam đều bị phân tán giam giữ ở khác khu nhà giam khác, viện kiểm sát còn muốn xem xét thêm hình cụ thể để thêm hình phạt. Khu nhà giam số 3 xem như đã được hoàn toàn yên tĩnh.
Một đám người đại đội một, buổi tối xem TV trong phòng ở hoạt động, xem đến mùi ngon.
Gần đây tiết mục nổi tiếng được ủng hộ nhất trong khu nhà giam số 3 là《 Phi thành vật nhiễu (1). Mấy khách mời trong tiết mục không ai lựa chọn không ai dẫn đi khiến các phạm nhân gào khóc, một đám người trừng lớn mắt xanh như sói, không ai chọn tôi sao, không ai muốn dẫn tôi đi sao!
(1)*Phi Thành Vật Nhiễu là một trong những chương trình hẹn hò hàng đầu của TQ. Mỗi tập có 24 khách mời nữ đến để tìm kiếm tình yêu của mình. Sau khi chàng trai giới thiệu, các cô gái sẽ bật đèn nếu có ấn tượng. Chàng trai cũng có quyền tắt đèn 2 cô gái mình thấy không phù hợp.
Hồ Nham trào phúng Nhím Gai: “Tiểu Ngụy, cô gái kia từ nước ngoài trở về, người ta là tiến sĩ lận đấy, mày thì có trình độ học vấn gì chứ? Mày thích, nhưng người ta có thể để ý đến mày sao?”
Nhím Gai vỗ đùi: “Con gái người ta có yêu cầu trình độ học vấn vậy đâu, người ta ra điều kiện là phải thành thật hiền lành, hình dáng ngay thẳng, tao vừa thành thật vừa hiền lành đến thế cơ mà! Tao còn chưa kết hôn chưa có con nữa!”
Thuận Tử khinh thường mà “phụt” một ngụm vào cậu ta: “Còn cô gái cái gì nữa, cũng đã 35 tuổi rồi, hơn một nửa tuổi của mày luôn đấy, cái tuổi này gần bằng tuổi của anh Cường rồi.”
La Cường nửa ngủ mê nửa tỉnh, hừ nói: “Mẹ nó thiếu chịch hay gì dám lấy bố mày ra đùa giỡn.”
Nhím Gai ném một ánh mắt mờ ám cho người khác, cười hì hì đi đến: “Phụ nữ lớn tuổi càng tốt, 30 tuổi thì như sói, 40 tuổi thì như hổ, tao thích.’’
Hồ Nham chọc vào cái đầu gáo dừa của Nhím Gai: “Mày lăn lộn trong tù thêm vài năm đi chờ khi ra ngoài rồi hãy nghĩ đến, tạm cọ ván giường đỡ đi!”
La Cường hơi hơi mở mắt ra, hỏi người bên cạnh: “Lão đầu hói thế nào rồi?”
Thuận Tử tiếp lời nói: “Nghe nói bị thương rất nghiêm trọng, chuyển viện đến trong thành phố. Lúc này ông ta cũng coi như lập công lớn, viện kiểm sát nhất định sẽ giảm hình phạt, đội trưởng Thiệu có nói sẽ tranh thủ để ông ta tại ngoại để chữa bệnh, trực tiếp được ra ngoài.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Giảm hình phạt”, bảy tám cái đầu bên cạnh đều thò qua tới.
Nhóm nhãi con lớp số 7 lần này cùng chung kẻ địch, kề vai chiến đấu, tập thể lập một công lớn, trong lòng ai mà không nhớ thương giảm hình phạt? La Cường cũng múôn giảm hình phạt, không riêng gì vì chính bản thân hắn, cũng là vì cục cưng của hắn.
La Cường thuận miệng hỏi một câu: “Giả Phúc Quý chết rồi sao?”
Thuận Tử nói: “Nghe nói bị trúng một phát đạn, bắn rất chuẩn, bị thương đến điểm yếu.”
Trong lòng La Cường khó tin, một phát là có thể ngủm? Người này là người bình thường sao……
Hồ Nham lẩm bẩm nói: “Sao mà chết gọn gàng như vậy? Lão già này không phải loại người ác sống rất dai à.”
La Cường thật sự sợ Vưu Nhị Gia lại kim thiền thoát xác giả chết, sợ người này lại lừa hắn thêm một trận. Vưu Nhị Gia nắm chặt nhược điểm của hắn, người này trước khi chết đến một câu nói nhảm cũng không để lại, im lìm yên lặng cứ vậy mà chết sao? La Cường cũng không quá dám tin tưởng.
Một đám nhóc con ở một bên câu được câu không mà ồn ào, bất kể bọn họ có chết hay được giảm hình hay không, ăn cơm trước rồi lại nói, lúc này được đội trưởng Thiệu mời khách, lại đến chân dê thơm ngào ngạt, đại ca các anh em xen lẫn cùng một chỗ, chính là nghĩa khí giang hồ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, hôm nay có rượu thì say hết hôm nay.
Sau khi xem xong《 Phi thành vật nhiễu 》phát sóng hàng tuần kia, cảm giác thật giống như bản thân mình đi lên được hôn một cái; thích phụ nữ thì thích khách mời nữ, thích đàn ông thì thích khách mời nam, theo như nhu cầu, hoà thuận vui vẻ. Một đám người cảm thấy mỹ mãn đứng lên, một đám khó dằn nổi, chạy nhanh trở về phòng giam chui vào ổ chăn, cử động năm ngón tay linh hoạt điêu luyện.
La Cường thất thần, một đứng dậy khỏi băng ghế, đang muốn ra khỏi phòng. Khóe mắt hắn thoáng nhìn người trên màn hình TV, ngây ngẩn cả người.
Trong TV hiển thị các tiêu đề hấp dẫn, tiết mục ẩm thực《 Thực Thượng Tinh Phẩm 》 linh tinh. Mào gà trên đầu người chủ trì được xịt bằng keo vuốt tóc, đeo tạp dề đầu bếp, môi mấp máy bay nhanh, tạo bầu không khí vui vẻ của khán giả. Khách mời đặc biệt của chương trình, là một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng, mặc chiếc áo sơ mi màu be bó sát, quần tây, phác họa ra đường nét đơn giản nam tính, trông vô cùng anh tuấn gây chú ý, khiến người chủ trì sống sờ bên cạnh như trái bí đao làm nền.
Dưới khán đài rất nhiều fans nữ giơ lên cao tấm bản, mặt trên viết “La”, còn đong đưa chân dung hình vẽ của ông chủ La.
“Làm phiền, đừng tắt TV……”
La Cường gọi cảnh sát Tiểu Mã, đang yên lặng đứng, chăm chú mà xem.
La Cường mở miệng nói một câu khiến tất cả mọi người quay đầu, đều sững lại, nhanh chóng nhận ra được, trong phòng một mảnh âm thanh cố tình đè thấp cùng tám nhảm bàn luận.
Hai người trong ngoài TV, hai khuôn mặt lớn lên thật sự quá giống, có người biết trước, có người không biết rõ trước đây, lúc này vừa thấy khuôn mặt tuấn tú trong TV kia, cũng liền biết rõ ai là ai.
“Chậc chậc, mẹ nó thật đẹp trai, năm người, sáu người ……”
“Hai anh em này trông thật giống nhau, quả nhiên là cùng một mẹ sinh ra, giống đến không có điểm nào chạy đi đâu được.”
“La lão nhị, anh em nhà anh nhất định ai cũng rất trâu bò, cũng đều ra dáng nhân tài, khi nào giới thiệu đến cho chúng em làm quen đi?”
……
Đội trưởng Tiểu Thiệu khoanh hai tay trước ngực, eo nhỏ dựa vào cạnh cửa, mắt lạnh nhìn ánh mắt si ngốc của La Cường, không chớp mắt nhìn chằm chằm người màn hình.
Những người ngồi tù đều là người như vậy, đều nhớ đến tình bạn cũ, nhớ người thân.
La Cường đứng ở nơi đó, nhìn ước chừng đến nửa giờ, nhìn thằng ba nhà hắn rất có phong cách bậc thầy mà chỉ bảo bình luận ở trong tiết mục. Hai ngôi sao truyền hình nổi tiếng, một người tên Hiểu Minh, còn có một người tên Tiểu Thần, mỗi người chiếm một cái bệ bếp, mỗi người cầm một dao phay, khiêng một cái nồi, thi đấu nấu ăn trên sân khấu, vội vàng đến đầy đầu mồ hôi tung toé rớt vào trong nồi.
Ông chủ La liếc mắt xem bên trái một cái, bạn cắt miếng thịt này quá dày rồi, thịt xé sợi hương cá mà bạn cắt như vậy thì sẽ thành thịt gậy hương cá mất.
Ông chủ La lại ngó bên phải một cái, bạn bỏ dầu ớt quá nhiều rồi, nồi thịt bò hầm của bạn không thấy thịt đâu, chỉ thấy toàn dầu ớt.
Phần tinh túy nhất của chương trình khiến fan hò hét cuồng nhiệt tất nhiên là anh chủ đẹp trai tự mang tạp dề, đội mũ trắng, đứng ở bệ bếp trước, một đầu bếp chuyên nghiệp tay cầm dao bay lên chém xuống tung bay cắt ra miếng thịt mỏng như tờ giấy, rồi cầm lấy dĩa thịt bỏ vào nồi nấu, tiếng xèo xèo phát ra khiến xương chân người xem mềm cả ra như được hầm đến phát run trong nồi nước với nhiệt độ cao! Mùi thơm ngon khiến fans toàn hiện trường như liếm mút mùi hương từ trong không khí, biểu cảm như si như say, ham muốn được chết trong dục vọng, muốn ngừng mà không được……
La Cường vẫn luôn xem đến khi phụ đề trên trên màn hình kết thúc, lúc này mới lưu luyến mà rời đi, đáy mắt lóe lên một tia cô đơn nhàn nhạt, người khác cũng không nhìn thấy được, thế nhưng Thiệu Quân nhìn ra.
La Cường đi ngang qua Thiệu Quân, miệng lẩm bẩm lầm bầm, đôi mắt đỏ lên.
Vài ngày sau, Thiệu Tam Gia đưa các lớp đại đội một vào thế tấn công tình cảm, Tam Gia mua thịt dê, mua sủi cảo, trong tủ đông lạnh đấy, cuối tuần hầm thịt dê cho các người.
Lão đại lớp số 7 ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, chậm rãi giơ tay: “Cảnh sát Thiệu, báo cáo.”
Thiệu Quân nhướn mắt: “Anh báo cáo cái gì?”
La Cường nói: “Bố muốn xin lập công khen thưởng.”
Thiệu Quân: “…… Không phải cho anh thịt dê để lập công khen thưởng rồi à? Anh còn muốn gì?”
La Cường: “Bố muốn ăn thịt dê hầm của thằng ba nhà chúng tôi, sủi cảo, bên ngoài bán không ngon bằng nó làm, kém xa.”
Thiệu Quân: “Thịt dê này tôi đem đến là từ trong nông trại mới giết, hiện tại vẫn còn rất tươi, nấu món súp hầm thịt lên đảm bảo ăn ngon lắm!”
La Cường bĩu môi, thân hình to con mà cứ y như con nít đòi kẹo, giọng nói vững vàng: “Bố không chịu đâu……chỉ muốn ăn cái kia cơ.”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân xách túi cho La Cường xem, không cam lòng mà nói: “Tôi có thể mua cho anh sủi cảo ngon nhất ở bến tàu Loan Tử!……Cũng hơn 30 nhân dân tệ 1 túi sủi cảo, rất đắt đó!……”
Thiệu Quân nghiến răng, thằng ba, thằng ba nhà các anh, quay đầu lại tôi sẽ xé tên khốn thằng ba nhà anh rồi bỏ vào cái nồi to ở nhà ăn để hầm đến khi nhừ mới thôi! Sau đó ông nội đây sẽ cho anh nếm thử thịt thằng ba nhà anh có ngon hay không?
……
Vài ngày sau, tin đại đội một được giảm hình phạt được đưa xuống.
Cách lần giảm hình phạt gần nhất còn chưa tới hai năm, theo như quy tắc không thể giảm thường xuyên như vậy, nhưng người viện kiểm sát đã thông báo trưởng nhà tù và đội trưởng Thiệu, lúc này tập thể lớp số 7 và lớp số 3 lập công lớn, trải qua suy tính quyết định vì tình huống đặc thù ban nên tặng khen thưởng, theo sau hạ văn kiện giảm hình phạt chính thức.
Lại Hồng Binh bị thương, bản thân lại có tàn tật, chấp thuận cho phép đi chữa bệnh tạm tha, chấp hành giám sát bên ngoài, hơn nữa cho trợ cấp sinh hoạt.
Ngụy Truyền Lâm và sinh viên giảm 5 năm thời hạn thi hành án. Nhím Gai còn có hai năm cơ bản có thể thuận lợi ra tù, được tự do.
Hồ Nham có biểu hiện tốt trong tù, lần này chấp thuận tạm tha, chịu hình phạt bên ngoài nhà tù bản xứ, định kỳ phải đến đồn công an báo cáo.
Hoàn cảnh của Trần Hữu Thuận phù hợp với chính sách ân xá cho các tù nhân ở Tứ Xuyên sau trận động đất, đặc biệt thông qua tạm tha trước, quan hệ hồ sơ được chuyển đến địa phương, về nhà chăm sóc vợ con, làm nông nghiệp, tham gia trong việc tái thiết quê hương của mình.
La lão nhị thì sao?
La lão nhị là người bị phạt nặng nhất trong nhóm này; người khác còn lại ba bốn năm, bảy tám năm, hắn còn những hai mươi năm. Ý định của viện kiểm sát đã xuống, La Cường giảm xuống còn mười ba năm.
Thời hạn giảm án chung thân theo như quy tắc ít nhất là mười ba năm, hơn nữa những năm trước khi