Ngày hôm đó, ông chủ La đã chiêu đãi những người ở khu nhà tù thứ ba, làm một vài nồi sủi cảo lớn, nấu một số món ăn bán chạy nhất trong nhà hàng của mình, mở mang kiến thức cho mấy nhãi con chưa từng thấy thế giới.
La Chiến đặc biệt làm thêm một đĩa gân bò om, một đĩa cà tím ngư hương, đều là những món ăn cơ bản nhất trong nhà hàng kiểu Bắc Kinh, lặng lẽ phục vụ cho trưởng trại giam và chỉ đạo viên. Tay nghề của ông chủ La người gặp người khen, hoa gặp hoa nở, nhanh chóng dỗ dành các vị lãnh đạo vui vẻ.
Cũng vì những năm gần đây, La lão nhị vừa có thành tích lao động tốt, lại vừa lập công lớn, được giảm án nên Trưởng trại giam đã đặc cách phê chuẩn phần thưởng là được qua đêm cùng gia đình trong "phòng gia đình".
Đây là một chính sách mới thể hiện việc quản lý nhân quyền trong các nhà tù trong hai năm qua. Phòng gia đình này không phải là phòng thăm nuôi thông thường, có quản giáo trông coi, theo dõi với những ô kính lớn ngăn cách bằng hàng rào sắt, mà là một phòng nhỏ, có giường bên trong để qua đêm với người thân. Những người có thể nhận được đặc cách này là những phạm nhân có thành tích vô cùng nổi bật mỗi ngày và được nhóm quản giáo coi là phạm nhân điển hình tiên tiến, đeo hoa nhận thưởng các kiểu. Khu giam số 3 cũng đã chấp thuận 5 6 người mỗi năm, lúc này đến lượt La Cường.
La Cường biết tin được đến phòng gia đình, không chút do dự điền tên em trai mình vào đơn.
Đội trưởng Tiểu Thiệu vừa quay mặt lại, nhìn thấy danh sách này, hàm răng co quắp muốn cắn người, chạy tới sân chơi túm hắn lên: "Lão nhị, đứng lên cho em."
La Cường ngồi xổm trêи ghế đá, phun ra từng vòng khói: "Sao vậy?"
Thiệu Quân lắc tờ giấy thăm hỏi gia đình: "Cái "gặp mặt gia đình" là ưu tiên cho những cặp vợ chồng, tình nhân vân vân qua đêm với nhau. Anh điền tên La Chiến vào làm gì? Hợp pháp hả?! "
La Cường vô tội nói: "Sĩ quan Thiệu, anh không có vợ, anh điền tên ai vào bây giờ?"
Thiệu Quân cũng biết sự thật, nhưng mà không cam lòng: "... Không có vợ cũng không thể với em anh!"
La Cường sờ sờ gáy, mỉm cười, đưa tay ra xoa Thiệu Quân một cái: "Anh rất muốn ngủ với em một đêm, anh muốn ngủ với em! Nhưng anh có thể điền tên em được không? Mấy ông già trong khu giam sẽ không xé hai chúng ta ra làm đôi mới lạ."
Thiệu Quân nghe La Lão nhị nói thế, hết giận một nửa, nhưng vẫn khó chịu bĩu môi.
La Cường đột nhiên cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp sắc bén như sói, nhìn khí thế bướng bỉnh tính tình thiếu gia của Tam màn thầu nhúng giấm.
Thằng nhóc cứng đầu này... Trông đẹp trai thật, hắn mẹ nó quả là có mắt nhìn ... Yêu chết đi được ...
Đêm đó, hai tên khốn họ La một lớn một nhỏ đi vào phòng gia đình, anh em hẹn nhau, đội trưởng Tiểu Thiệu ôm một bụng giấm đến khó chịu, bèn ra ngoài tản bộ một mình.
Anh đang ở bên vỉa hè dưới bóng cây, nhìn thấy cảnh sát Tiểu Trình ngọc thụ lâm phong đang đứng đó.
Trình Vũ quay lưng về phía anh, hình như đang yên lặng đọc bảng thông báo trêи bảng đen trêи tường, chỉ đứng yên lặng như vậy, giống như một cái cây yên tĩnh và thẳng tắp.
Trình Vũ mặc quần áo bình thường, áo sơ mi trắng cotton, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay màu lúa mì, eo thon thẳng tắp, ʍôиɠ tròn mà vểnh, hai chân thon dài rắn chắc. Một hàng cây bạch dương cao dưới bức tường cao lặng lẽ thất sắc, tất cả đều trở thành phông nền cho Trình Vũ, rộng rãi yên tĩnh, trắng xanh đan xen, một vùng rực rỡ ...
Thiệu Quân nhìn lén một hồi, dù sao cũng là người nhà họ La, không thể cứ ngắm chằm chằm. Nhưng nhìn bằng đôi mắt gay lọ 100% thiên nhiên của Thiệu Quân, cảnh sát Tiểu Trình thực sự hấp dẫn và quyến rũ. Trình Vũ cũng là một người kín đáo và đứng đắn, anh ta không hòa vào cái vòng bát nháo chướng khí mù mịt, không đi trêи ghẹo người, là một bông sen trắng thuần khiết, chỉ được ngắm chứ không thể động vào. Người kiểu này mà lả lơi một chút, nhất định sẽ là đại họa đó, đảm bảo một đống đàn ông sẽ đánh nhau bươu đầu sứt trán để giành giật anh ta cho mà xem.
Thiệu Quân lặng lẽ tiến lại gần, cách đó ba bốn mét, Trình Vũ đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt nhắm thẳng vào anh.
Thiệu Quân vội vàng ngẩng đầu lên nhìn chim trêи trời ... (=)))))
Trình Vũ gật đầu: "Sĩ quan Thiệu."
Thiệu Quân đội mũ cảnh sát, trợn tròn đôi mắt xinh đẹp. Hai người trong lòng cũng biết, là người quen cũ của nhau.
Trình Vũ không còn sắc bén như lần trước, vẻ mặt hơi xấu hổ, trầm giọng nói: "Lần trước ở bệnh viện, tôi đã hiểu lầm anh, tôi xin lỗi."
Thiệu Quân nhún vai: "Không sao, cậu có bóp gãy cổ tay tôi đâu."
Trình Vũ tình cờ trong lòng cũng nghĩ như vậy, cổ tay nhỏ xíu, eo cũng nhỏ, may là lần trước nhẹ tay, chứ không thật sự có thể bóp gãy tay Thiệu Quân.
Trình Vũ thật ra đang cố ý đợi Thiệu Quân, thì thào nói: "Lần trước, ở bệnh viện, anh không móc túi nhầm phải không?"
Cơ mặt Thiệu Quân giật giật, cố gắng cười gượng, giọng hài hước: "La Chiến chắc yêu cậu lắm nhỉ? Yêu đến như vậy luôn?"
Trình Vũ mặt đỏ bừng, trời sinh anh dễ đỏ mặt, không che giấu được, cắn răng nói: "Không cẩn thận, không phải ngày nào cũng như thế ... Anh đừng kể với ai được không?"
Thiệu Quân vô tội cong môi: "Tôi xin lỗi cảnh sát Trình, cậu nhắc quá muộn rồi."
Trình Vũ kinh ngạc hỏi: "Anh nói cho ai?"
Thiệu Quân hỏi ngược lại: "Ai đấm vào dạ dày cậu?"
Trình Vũ khẽ cắn khóe miệng, cũng ấm ức lắm chứ.
Cả đời chỉ làm duy nhất có một chuyện tồi tệ, vậy mà bị mẹ bắt gặp, mắng xối xả đã đành, giờ đến cả anh vợ và vợ anh vợ cũng biết...
Thiệu Quân bị vẻ đẹp trai của Trình Vũ làm không đành lòng, còn cảm thấy mình nợ anh ta nửa cái dạ dày, vì lúc trước cũng do mình châm dầu vào lửa, cơ mà con gấu kia ra tay cũng thật độc ác!
Thiệu Quân đảo mắt, móc tay với Trình Vũ: "Đi, tôi cho cậu xem phim này..."
Trình Vũ ngạc nhiên, Thiệu Quân phải giải thích, giờ là gia đình rồi, không cần ngại gì cả, rồi thân thiết khoác vai Trình Vũ. Hai cảnh sát nhỏ ôm vai nhau chạy đi, để lại hai dấu chân ranh mãnh trêи đường ...
Phòng họp gia đình ở góc khu trại giam được bài trí đơn giản, có giường đôi, cửa khóa từ bên ngoài và một cảnh sát vũ trang nhỏ đứng gác.
Hai anh em chui vào chiếc chăn bông, hai chân duỗi thẳng, cứ thế nằm im thin thít, ai nấy đều bồn ngủ, nói chuyện không thành tiếng.
La Chiến dùng sở trường ăn nói đút lót cho trưởng nhà giam, gọi vài chai rượu vào phòng. Mỗi người một chai, uống trực tiếp trong chai, rượu sủi tăm chảy xuống khóe miệng, xuống xương quai xanh, chảy xuống lồng ngực ấm áp.
La Chiến nói: "Anh, cái anh dâu này, thật là buồn cười... Thật không ngờ, anh lại...chậc chậc..."
La Cường liếc hắn một cái, "Không ngờ cái gì?"
La Chiến rũ vai cười ra tiếng: "Không ngờ cuối cùng lại tìm được một... chúa hề... hôm nay cậu ta véo nặn anh dưới gầm bàn, em nhìn thấy hết!... Ha ha ha ha ha ha ha ha !. ..... "
Gương mặt già nua của la Cường không nén nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao, được không?"
La Chiến ôm chai rượu, nghiêm túc nói: "Được, tuyệt vời! Anh hai, vừa nhìn là đã biết anh dâu rất yêu thương anh, hai mắt cứ nhìn theo chằm chằm."
La Cường lạnh lùng ngẩng đầu, ngửa cổ uống hết nửa chai rượu, trong lòng cảm thấy tự hào.
La Chiến gian tà hỏi: "Này, anh, thật là trẻ quá ha?"
La Cường hừ một cái.
La Chiến nháy mắt một cái: "Có hài hòa không anh?"
La Cường vung chân không thương tiếc đá La Chiến rớt xuống giường, chai rượu văng ra ...
Trình Vũ "hừm" một tiếng trong cổ họng, như thể cú đó đã đá vào người mình, chân mày nhướng lên. Dù gì La Chiến cũng là con dâu của chúng tôi, là người nhà họ Trình đó, kẻ nào dám đạp vợ tôi đau, tôi để yên cho kẻ đó đá à?
Thiệu Quân dùng cùi chỏ đâm nhẹ vào Trình Vũ an ủi: "Không sao đâu, anh ta cũng đạp tôi nhiều lắm."
Cái gọi là phòng họp gia đình, vì là nơi hai vợ chồng qua đêm nên không được giám sát, bốn góc trần căn phòng này không có camera, mang lại cho tù nhân sự riêng tư hoàn toàn. La Cường không kiểm tra kỹ sau khi bước vào. Hai anh em không nghi ngờ gì nằm trêи chăn bông nói chuyện phiếm, không có gì phải xấu hổ, không sợ bị theo dõi.
Vì vậy, La Cường cũng không để ý, trong ngọn đèn tường phía trêи đầu giường có một chiếc camera thu nhỏ được giấu kín cực kỳ ...
Phi pháp, chuyện này nhất định không được trưởng nhà giam phê duyệt!
La Cường mấy năm nay lấn cấn mãi chuyện này trong lòng, hỏi em mình: "Cảnh sát đó đối với mày thế nào?"
La Chiến say đến lim dim mắt, cười hi hi ngốc nghếch gật đầu: "Ừm, rất tốt."
La Cường: "Hừm, không bị người ta đùa giỡn đến chết đó chứ?"
La Chiến: "Nhà em trước mặt người ngoài rất ít nói, cũng không để ý ai. Chỉ khi ở bên cạnh em mới bám dính lấy!"
La Chiến nói thật, Trình Vũ không phải là như vậy sao? Trình Vũ im lặng, lạnh lùng trước người ngoài, thế mà vừa vào nhà đã như bị thay thế bằng người khác, như một con thú nhỏ đầy sức sống lao vào cắn xé. La Chiến thắp đèn làm bữa ăn khuya hàng đêm, Trình Vũ thích đứng sau lưng hắn, vòng qua eo hắn, gặm lấy tai và cổ, xoa ʍôиɠ hắn, vừa khó chịu vừa lẳng lơ ...
Trong lòng La Chiến ấm áp, nghĩ đến hắn hạnh phúc vì nhà có một cảnh sát nhỏ chăm lo, anh trai hắn cũng hạnh phúc vì cũng có anh dâu cảnh sát nhỏ chăm lo ...
Trong lòng La Cường cũng ấm áp, cảm thấy trước đây nuôi đứa em trai này không hề lỗ vốn, lại còn biết lo lắng cho anh trai, tiểu hồ ly lúc đầu nói sai rồi. Ai nói ở tù mười tám năm sẽ không còn ai chịu đứng đợi chúng ta?
Gia đình của ông đây vẫn ở đó.
Ông đây sẽ được đoàn tụ với gia đình vào một ngày không xa!
Thiệu Quân và Trình Vũ ngồi sát cạnh nhau trong góc mái sân thượng nhà xưởng, dưới chân tường.
Thiệu Quân cầm điện thoại mở video, cả hai im lặng cùng xem, lắng nghe hai anh em nói chuyện phiếm, trêu chọc nhau mấy điều mất mặt hồi trẻ, và trêu chọc nhau hai chiếc mũ cảnh sát nhỏ xinh đẹp như hoa mà họ đã câu được...
La Chiến mang một túi lớn lên trút xuống giường. Tất cả đều là đĩa CD cũ yêu thích của anh trai hắn, áp phích tạp chí, cổ vịt, đậu phụ Tứ Xuyên và thậm chí cả khẩu súng tiểu liên đồ chơi từ thời năm 90 đó...
La Chiến nói: "Em lấy từ chỗ công an về, nói mấy người đó lấy chứng cứ đi còn đồ anh trai em cho, em phải lấy lại."
La Cường vô thức cầm súng lên và vuốt ve phần tay cầm hơi mòn.
Hai mắt La Chiến đột nhiên đỏ lên: "Anh hai, nếu ta biết chuyện gì đang xảy ra, em sẽ phá hủy luôn khẩu súng này, em sẽ không cho anh tự thú ... Anh làm vậy để làm gì?"
La Cường trông thờ ơ, như thể hắn không quan tâm đến hành động đó suýt giết chết hắn và cho hắn một bản án chung thân. Hắn đột nhiên nhớ tới Thiệu Tiểu Quân mười bốn tuổi để kiểu tóc rất ngốc của Lâm Chí Dĩnh, nước mắt lưng tròng nhìn hắn ngu ngốc ... La Cường muốn cho Màn thầu xem cây súng đồ chơi này, trêu thằng bé ...
La Cường lấy trong túi ra một chiếc đĩa CD cũ, cau mày nói: "Đây là cái gì?"
La Chiến nhanh chóng lau mặt, che đi ươn ướt nơi hốc mắt, lại lộ ra vẻ láu