Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 188


trước sau

Bạch Liễu hiện vẫn còn trong game, những người này dù đã ký hợp đồng nhưng vẫn phải đợi Bạch Liễu ra ngoài rồi mới có thể giao dịch linh hồn, có nghĩa là trước tiên Bạch Liễu giao quyền lợi hiệp hội cho những người chơi này, đợi bọn họ thỏa mãn hết rồi thì sau đó hắn mới tiến hành giao dịch tiếp theo.

Nhìn thấy từng thành viên hiệp hội phấn khởi ký hợp đồng với Mộc Kha, Mục Tứ Thành đang đứng nhìn bên cạnh cũng nhăn mày, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cậu có loại cảm giác bị dụ rất quen thuộc thì phải..

Nhưng cụ thể như nào thì cậu cũng không nói được.

… Nhìn thì có vẻ các thành viên kia đều đang được lợi từ Bạch Liễu, rốt cuộc linh hồn vẫn chưa đưa ra mà đã có được quyền quản lý hiệp hội rồi, lợi trước mắt như thế rồi sao mà không chiếm được chứ!

Nhưng việc Bạch Liễu bị người khác lợi dụng khiến cho Mục Tứ Thành cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Mộc Kha phát hết giấy tờ, Mục Tứ Thành lén lút đến gần, hạ giọng nói nhỏ vào tai Mộc Kha: “….. Này, trong hồ lô của cậu bán thuốc gì thế? Cứ thế mà đưa hiệp hội cho những người này à, Bạch Liễu cũng đâu phải thể loại giao hàng trước lấy tiền sau đâu nhở.”

Cứ theo phong cách con buôn lòng dạ hiểm độc như Bạch Liễu thì con hàng này sẽ lấy tiền trước, sau đó mới giao hàng, hàng không giống quảng cáo thì cũng đếch có vụ trả lại đâu nhé.

Mộc Kha vẫn duy trì nụ cười lễ phép rụt rè trên mặt, đầu hơi ngửa về phía sau, tạo một khoảng cách với Mục Tứ Thành, dùng giọng điệu không mặn không nhạt hỏi lại: “Cậu cảm thấy thứ gì giá trị nhất trong loại hiệp hội cấp thấp như thế này?”

Mục Tứ Thành bị Mộc Kha hỏi lại đến ngẩn ra.

Thứ gì giá trị nhất trong hiệp hội cấp thấp này á?

…… Vật phẩm cao cấp trong kho vật phẩm, thông tin tối mật trong cơ sở dữ liệu, điểm dự trữ trong hiệp hội cao, các tài liệu tham khảo để qua cửa phụ bản —— các đồ vật này thường được các hiệp hội khác dùng để thu hút người chơi tham gia, còn Hiệp Hội Thực Hủ thì chẳng có méo gì cả.

Một số vật phẩm cấp cao và điểm không nhiều lắm trong hiệp hội đều đã bị cha con Miêu vơ vét, trong vòng trước của trò chơi đã bị Bạch Liễu cướp sạch sẽ hết rồi.

Thông tin và tài liệu tham khảo về cách qua cửa trò chơi được cung cấp cho những người chơi cấp thấp muốn chơi lại trò chơi, nhưng Bạch Liễu là người chơi thần kinh luôn nhảy từng mức độ khó một lại thích chơi trò chơi mới nhất, vì vậy không nhất thiết phải tìm tư liệu tham khảo ở đây.

Mục Tứ Thành dường như nhận ra điều gì đó, cậu ta quay đầu lại nhìn những người chơi bình thường đang giành giựt hợp đồng vẻ mặt hưng phấn.

—— Hiệp Hội Thực Hủ này thứ gì cũng không có, đã sớm bị Bạch Liễu khoét sạch thành một cái vỏ rỗng, hiện tại thứ có giá trị nhất chính là những người chơi còn sót lại.

Nói cách khác, Bạch Liễu vừa mới đem một cái vỏ rỗng chia làm mấy ngàn phân bán cho đám người chơi này, còn làm cho họ nghĩ rằng mình chính là chủ nhân của cái vỏ rỗng đó.

Trong hoàn cảnh như thế, những người chơi ở tầng dưới chót nhất định sẽ làm việc chăm chỉ hơn để phát triển hiệp hội vỏ rỗng này của “riêng mình” và lấp đầy nó, vì vậy không cần biết trong tương lai linh hồn của những người này có bị bán cho Bạch Liễu hay không, Bạch Liễu cũng chẳng thiệt thòi gì cả.

Bởi vì thứ mà hắn bán đơn giản chỉ là một quả bom không khí, trông có vẻ như nổ rất to, nhưng thật ra bên trong không có gì hết.

Và những người này sẽ cố gắng hết sức để lấp đầy quả bom không khí mà Bạch Liễu đã bán cho họ, sau đó gửi lại cho Bạch Liễu, còn biết ơn Bạch Liễu nữa…

Quả thực là đã tính toán vét sạch đến sức làm việc cuối cùng của đám người chơi này!

Này mẹ nó là người sao! Rõ ràng là đang lừa gạt người ta thì có!

Mục Tứ Thành nhẫn nhịn chịu đựng, nhịn không được lại quay đầu nhìn Mộc Kha vẻ mặt ôn hòa, bức xúc nói: “Các người làm ra chuyện này cũng quá tệ đi!”

Mục Tứ Thành vốn là một người chơi solo chịu không ít đắng cay, nhưng cậu lại có một sự đồng cảm dành cho những người chơi cấp thấp này, những người thực sự bị bóp ch3t đến tuyệt vọng.

Rốt cuộc, những người này rất có thể là tương lai của cậu nếu không thể bay một mình ngay từ đầu —— bị buộc phải tham gia vào hội, sau đó bị áp bức đến mức mất đi giá trị cuối cùng.

“Nếu không làm vậy thì nhóm người này sẽ ch3t sớm.” Tiểu thiếu gia Mộc Kha dường như có một loại khí chất điềm tĩnh khi đối mặt với cảnh tượng giao dịch như thế này, cậu đẩy gọng kính trên mũi, dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Mục Tứ Thành, “Cậu nghĩ cái gì đang vây khốn bọn họ?”

“Nhiều nhân viên của cha tôi giống hệt những người này, làm như trâu chó ở nhà máy cũng không dám rời đi, một số người thì không có năng lực rời đi, trong khi một số người sợ rằng họ sẽ không thể sống sót sau khi mất đi công việc.”

“Họ sẽ cố gắng hết sức để ngăn người khác hoặc máy móc thay thế mình, cản trở việc hiện đại hóa toàn bộ nhà máy, nhưng cuối cùng, khi quá trình tái thiết nhà máy nhanh chóng, cuộc cách mạng công nghệ cơ khí hoặc khủng hoảng kinh tế đến, những người này sẽ luôn là những người đầu tiên bị đào thải. “

Mộc Kha thu hồi ánh mắt của mình: “Nhưng nếu chia cho mỗi công nhân một số cổ phần, cho bọn họ một nhà máy hoàn toàn mới, cậu biết sẽ có chuyện gì xảy ra không?”

“Chuyện gì sẽ xảy ra?” Mục Tứ Thành hỏi.

“…. Tất cả mọi người trong nhà máy kia đều liều mạng phát triển nhà máy, làm cho bản thân mình và mọi người đều có thể sống sót.” Mộc Kha rũ xuống mi mắt, nhẹ giọng nói, “Cho dù là trong hoàn cảnh khốc liệt như thế nào, thì đến cuối cùng nhà máy kia cũng không có công nhân nào bị sa thải.”

Mục Tứ Thành thẫn thờ nhìn vào đám người đang ồn ào ký hợp đồng  nơi đại sảnh.

Trên vô số giao diện hệ thống chồng chéo được giơ cao trong đám đông, cậu nhìn thấy dòng chữ Bạch Liễu trên hợp đồng phản chiếu trong đôi mắt mờ mịt của những người này, sau đó, họ thành kính ghi tên mình vào vị trí còn lại.

Ánh sáng màn hình xanh mờ trong mắt giống như một niềm tin sống lại từ đống tro
tàn.

——————————

Khu Phòng tối.

Trước chiếc TV nhỏ của Bạch Liễu, hai nhóm người lặng lẽ đối đầu nhau.

Cạnh của chiếc TV nhỏ vây đầy những thành viên cao cấp và mạnh mẽ của Hiệp Hội Quốc Vương, cao hơn cả một cái đầu đối với đám người chơi cấp thấp của Hiệp Hội Thực Hủ. Đám người kia lại đứng trên cao nhìn xuống với cặp mắt trịch thượng, cộng thêm vẻ mặt cau có nhăn nhó, thỉnh thoảng lại “hừ hừ” khiến cảm giác thật căng thẳng.

Đám người chơi Hiệp Hội Thực Hủ núp sau Mộc Kha và Mục Tứ Thành không khỏi co rúm người lại —— trước giờ bọn họ đã gặp qua tình huống như này đâu trời!

Không ít người chơi trước đây đã theo Miêu Phi Xỉ vây bắt Bạch Liễu, lý tưởng tối cao đó chính là gia nhập Hiệp Hội Quốc Vương, bây giờ mắt thấy sắp đánh nhau với Hiệp Hội Quốc Vương tới nơi rồi, trong lòng bọn họ như sắp gục ngã gào thét.

Lá gan mấy người cũng lớn quá đi! Từ từ chút được không! Tôi ( nhóm tôi) vừa mới có quyền quản lý hiệp hội, mấy người cũng đừng quậy nát nó ra chứ!

“Trước đó bị rớt đến khu Nhảy disco trên mộ, tôi còn tưởng không ai tới nhặt xác cho Bạch Liễu chứ.” Một người đứng cạnh TV nhỏ châm chọc, “Bây giờ cả đám người kéo đến khu phòng tối thì có ý nghĩa gì nữa?”

“Tại sao không có ý nghĩa.” Mộc Kha không nhanh không chậm mà nói, mí mắt nhướng lên, “Chúng tôi cứu không được Bạch Liễu ở Khu disco trên mộ, nhưng phòng tối thì có thể.”

Đây là kế hoạch của Mộc Kha, sau khi tìm hiểu kỹ và phân loại dữ liệu vị trí thăng hạng của hầu hết người chơi, cậu nhanh chóng tính toán và tích hợp trong đầu, tìm ra vị trí xếp hạng khả dĩ của Bạch Liễu từ hàng nghìn phân vùng trong game —— đó chính là phòng tối này.

Phòng tối thực ra là một khu vực không được nhiều người biết đến, phần lớn mọi người chỉ dừng lại ở mức hiểu biết, nếu thật sự rơi xuống thì cơ bản đều là người đã ch3t.

May mắn thay, bộ óc của Mộc Kha rất nhanh nhạy, trước khi vào game cậu đã thuộc lòng hầu hết các tuyến và cách phân chia trong game, về cơ bản thì Mộc Kha đã có ấn tượng với hàng nghìn cách phân chia trong game nên có thể tìm hiểu và tìm thấy khu vực ít được chú ý này.

Quy tắc của 【 Khu Nhảy disco trên mộ 】là dữ liệu phải vượt qua lần trước, căn bản  không thể làm điều đó dưới sự giám sát của Vương hội.

Bởi vì lần trước dữ liệu của Bạch Liễu quá tốt, lọt hẳn vào bảng xếp hạng Quốc Vương, lượt thích, lượt theo dõi và số liệu donate đều không thể thu thập bằng sức mạnh của một mình Hiệp Hội Thực Hủ được, Mộc Kha rất tỉnh táo và bình tĩnh, cậu biết rằng nếu chỉ có quân bài Hiệp Hội Thực Hủ trong tay thì cứu Bạch Liễu từ khu vực đó ra hoàn toàn là không thể.

Nhưng trước khi hoàn toàn rơi vào 【 Vùng đất không người 】hệ thống đã thiết lập một cơ chế 【 tiền chuộc 】để vắt kiệt giá trị cuối cùng từ mỗi người chơi —— nghĩa là, trong khu vực này, hãy phát huy hết khả năng cuối cùng có thể cứu người chơi giúp người chơi nạp điện TV nhỏ.

Cho nên thông thường số tiền nạp không quá cao, là do hệ thống tính toán, người ủng hộ người này mới có thể bỏ ra được bao nhiêu đó điểm.

Ví dụ như 【 tiền chuộc 】 Bạch Liễu là 100.000 điểm —— số điểm này về cơ bản vừa vặn bằng số điểm của Mục Tứ Thành, Mộc Kha, cộng với tất cả những người chơi bình thường trong Hiệp Hội Thực Hủ.

Nhưng tình thế khó khăn lúc này là —— Mộc Kha ngửa đầu nhìn đám hội viên Hiệp Hội Quốc Vương  đang ngăn họ phía trước.

Muốn nạp điện thì ít nhất phải vào được khu vực TV nhỏ của Bạch Liễu, nhưng hiện tại bức tường thịt người của Hiệp Hội Quốc Vương đã bao vây kín mít không một kẽ hở. Chỗ Mục Tứ Thành vừa phá ra lúc nãy cũng đã được “khép lại”, một con kiến cũng không chui qua được.

Những người chơi sau lưng cậu không thể lọt vào đó, chỉ có thể thử xem có thể xé rách một khoảng trống từ bên trong hay không.

Chỉ cần xé rách một khoảng nhỏ thôi thì đám người chơi yếu đuối kia mới dám ủng hộ, dám mạo hiểm đi theo bọn họ để nạp điện cho Bạch Liễu.

Mộc Kha hít sâu một hơi, xoay hai tay chạm vào cổ tay nhanh nhẹn dứt khoát, một đôi dao găm đen bóng hiện ra trong lòng bàn tay trắng nõn.

Thành viên canh gác của Hiệp Hội Quốc Vương  vừa thấy đôi chủy thủ thì cảnh giác lui ra sau một bước, nhưng hắn rất nhanh ý thức được ở đây là đại sảnh trò chơi, loại vũ khí tấn công sát thương như chủy thủ thì không thể sử dụng được.

Hắn khinh thường bĩu môi cười, ỷ vào chính mình thân cao cười nhạo Mộc Kha: “Nhóc con, có biết luật chơi không đó, chủy thủ của cậu không dùng..”

Cảm xúc trên mặt Mộc Kha không chút thay đổi. Cậu giơ con dao găm của mình lên và lao về phía trước, giống như một bóng ma xuyên qua các thành viên của Vương hội, dưới cái nhìn sững sờ của đối phương, dứt khoát tiến vào vòng vây.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng ( tấn công chớp nhoáng) 】

“Ai nói là cầm dao thì phải tấn công chứ?” Mộc Kha nhướng mày ranh mãnh. Cậu không chút do dự dùng khủy tay đẩy mạnh người hội viên đang quay lưng về phía mình. “Đây chỉ là kỹ năng giảm giá trị tinh thần không gây sát thương!”

Cậu dùng để di chuyển mà thôi.

Sơ hở của vòng vây đột nhiên đã bị phá vỡ.

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện