Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 189


trước sau

Có lẽ đó là sự thấu hiểu ngầm lâu đời giữa sát thủ và kẻ trộm.

Mặc dù Mộc Kha không nói cho Mục Tứ Thành biết cậu sẽ làm gì trước khi hành động, nhưng Mục Tứ Thành đã nắm bắt thời cơ lúc Mộc Kha thu hút hỏa lực của thành viên Hiệp Hội Quốc Vương để phát huy bản lĩnh của một tên trộm nhạy bén.

Mục Tứ Thành ánh mắt sắc bén, một tay ôm lấy bả vai của người bị Mộc Kha đẩy về phía trước, ấn xuống mượt lực linh hoạt nhảy lấy đà, giẫm lên lưng thành viên không kịp đề phòng này.

Sau đó cậu ta cực kỳ hung ác giơ ngón giữa lên với đám hội viên đang vây quanh, nhướng mày cười cười, rồi ngoắc ngoắc bọn họ!

Đám người Hiệp Hội Quốc Vương bị Mục Tứ Thành chọc tức thì nổi điên lên nhào tới bắt cậu, thế nhưng cậu lại nhanh nhẹn nhảy lên vai người này, giẫm lên lưng người kia chạy như bay.

Bức tường thịt người Hiệp Hội Quốc Vương  lập tức ngã trái ngã phải.

“Thời cơ đã đến!!” Mộc Kha rống to, “Nhào vô nạp điện! Chuộc Bạch Liễu ra ngoài!!”

Một bên bị Mộc Kha rống lên vội vàng chen vào, một bên thì bị Mục Tứ Thành chà đạp muốn giữ vững phòng thủ, trong tình huống không làm tổn thương đến nhau, mọi người chen chúc xô đẩy nhau thành một đống bùi nhùi hỗn loạn. Đầu của người này thò ra khỏi đáy quần của người kia, cánh tay của người kia chẹn ngang miệng của người nọ. Mục Tứ Thành loạng choạng giẫm lên đầu người ta và chạy xung quanh, Mộc Kha thì thỉnh thoảng lại dùng kỹ năng 【 tấn công chớp nhoáng 】để tranh thủ làm đoàn người thêm xào xáo.

Toàn bộ khung cảnh hỗn loạn như vào giờ cao điểm buổi sáng của tuyến số 4 Kính Thành, chỉ có thể nhìn thấy là “chiếc bánh người” được cuộn lại rồi vỡ ra thành nhiều mảnh.

Hai bên “đánh nhau” loạn xì ngầu, TV nhỏ Bạch Liễu thì không ngừng có người lén lút bò lên để nạp điện.

Có người không ngừng mở giao diện hệ thống trong lúc hỗn chiến, lại bị người khác cắt ngang, ánh sáng màu xanh lam đứt quãng ở TV nhỏ Bạch Liễu lóe sáng.

Mà ánh mắt của Bạch Liễu trên màn hình TV nhỏ được khóa trên kệ hàng rào sắt cũ kỹ cao bằng phẳng và yên bình, dường như hắn xuyên qua màn hình nhìn thấy được mọi chuyện xảy ra ở đây đều là vì hắn.

Hắn dường như đã sớm biết được những gì sắp xảy ra, lại dường như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra ngoài màn hình, chỉ liếc mắt rồi lại thu hồi trong chớp mắt, như một vị thần lạnh lùng và vô nhân đạo không quan tâm đến sự sống và cái ch3t của người phàm.

Nhưng quả thực chính vị thần ham tiền này lại thống trị mọi thứ khiến người ta phải điên đầu.

Trong đám đông hỗn loạn chỉ có Hồng Đào đứng ở trung tâm là sừng sững không ngã, cô giữ chặt mũ và váy để ngăn những người bên cạnh chạm vào mình, cô không buồn quan tâm đến tình hình xung quanh mình, chỉ ngước đôi mắt thú vị nhìn TV nhỏ Bạch Liễu.

“Khó trách Lưu Giai Nghi lại chọn cậu.” Hồng Đào khép hờ mắt, đôi môi đỏ mọng thì thầm: “—— quả thật cậu rất thích hợp làm 【 anh trai 】cô bé.”

—— tại sao lại không chọn anh trai hoàn hảo nhất, cũng không chọn anh trai mà cô bé thích nhất, càng không chọn anh trai đối xử với mình tốt nhất, thậm chí không chọn cả anh trai thật sự của mình?

Tại sao lại chọn Bạch Liễu?

Bạch Liễu có thể nói là ích kỷ, quỷ quyệt và xảo quyệt, ở con người này chỉ có một lát cắt rất nông cạn, chỉ có thể bóc ra khỏi nụ cười đạo đức giả chuyên nghiệp trên khuôn mặt Bạch Liễu dùng để lừa người khác, hắn chỉ trung thực với thỏa thuận và không bao giờ quay lưng lại với dục v0ng của bản thân.

Tại sao phù thủy lại sẵn sàng cung cấp thuốc giải độc và linh hồn cho một kẻ tương tự như người sói khi có rất nhiều 【 dân làng 】tốt hơn xung quanh?

Luồng gió do đám người đánh nhau đã thổi bay mái tóc xoăn màu đỏ tía bên cạnh thái dương của Hồng Đào, cô nhìn lên chiếc TV nhỏ của Bạch Liễu với đôi mắt nhòe đi.

——Khi một người tự cho mình là 【 người sói 】thì điều này không có nghĩa là người này không cần thiết phải bị nghi ngờ?

Lưu Giai Nghi vĩnh viễn sẽ không hoài nghi Bạch Liễu, đây là nguyên nhân cô bé lựa chọn hắn.

Phù Thủy Nhỏ sẽ không trở lại nữa, cô bé đã tìm được 【 anh trai 】thích hợp nhất cho mình rồi.

Hồng Đào thu hồi ánh mắt, bên trái cô đột nhiên xuất hiện Mục Tứ Thành, người này đạp lên đầu vài người chơi, bay nhanh tới trước người Hồng Đào.

Ngay sau đó bên phải cô xuất hiện một dư ảnh đang cầm chủy thủ trong tay tấn công cô, là Mộc Kha theo sát phối hợp với Mục Tứ Thành.

Mộc Kha dùng chủy thủ quét tới mắt cá chân của Hồng Đào, Mục Tứ Thành đạp lên vai một người chơi bay lên đá thẳng chân vào mặt Hồng Đào, hai người bọn họ phối hợp cực kỳ hoàn hảo như thể đã phối hợp trăm ngàn lần vậy, không cần phải nói lời nào, nhưng họ đã cùng nhau chặn mọi con đường có thể thoát ra của Hồng Đào.

Mục Tứ Thành trên mặt là biểu tình giận dữ phẫn nộ còn Mộc Kha thì bình tĩnh hơn —— cậu vừa thấy Mục Tứ Thành phóng qua đây thì đã biết cậu ta muốn làm gì, lý trí cậu cảm thấy làm vậy có chút lạc quẻ, cũng chẳng có chút ý nghĩa gì.

Mộc Kha biết trong trò chơi không thể tấn công người khác, nhưng trong khoảnh khắc đó cậu lại tức giận khi nghĩ đến việc Bạch Liễu bị nhốt, bị đám người Hiệp Hội Quốc Vương này phán án tử vây giết đủ kiểu …

Cho nên trước khi đại não Mộc Kha bình tĩnh thì thân thể cậu đã phối hợp luôn với Mục Tứ Thành rồi.

Mục Tứ Thành còn xúc động hơn cả Mộc Kha, cậu muốn cho dù đánh không được cũng phải đá ngã con mụ Hồng Đào Hoàng Hậu này trước mặt đám hội viên cho ả xấu mặt! Cậu tấn công Hồng Đào chính là vì muốn trút giận!

Mục Tứ Thành đã chán ngấy cái Hiệp Hội Quốc Vương chó ch3t này rồi!

Bà thím không phải vẫn luôn õng ẹo giả vờ làm người đẹp với thuộc hạ hay sao! Để tôi xem bà chổng mông lên trời rồi còn giả vờ kiểu gì được nữa!

Mục Tứ Thành ánh mắt hung ác, dưới chân dùng sức, chiếc quần thể thao rộng thùng thình tạo nên những đợt sóng trong không khí. Con dao găm của Mộc Kha phát ra tiếng kêu chói tai khi chạm đất, cậu nghiêng người nhấn xuống, mũi dao nhọn đâm vào mắt cá chân của Hồng Đào.

Hai người này là một sát thủ một tên trộm đều có tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng đối với Hồng Đào thì hành động của họ như thể phim quay chậm vậy.

Người phụ nữ mặc váy ôm ngang hông ấn đuôi váy xuống và nâng đầu gối lên nhảy không ngừng nghỉ, động tác của cô ấy giống như một cô bé gái đang nhảy dây, lúc cô rơi xuống, đôi giày cao gót mảnh mai chính xác không nghiêng không lệch mắc vào lỗ tròn trên con dao găm của Mộc Kha, Mộc Kha đang lao tới thì
bị kẹt ngay tại chỗ, con dao găm cũng không rút ra được.

Đồng thời, Hồng Đào nghiêng thân thể một cách tao nhã, cô đè thấp vành mũ to rộng của mình tránh thoát cú đá của Mục Tứ Thành.

Mục Tứ Thành không đá trúng vào mũ mà chỉ phớt nhẹ qua nó, lập tức chiếc mũ bị rớt khỏi đầu Hồng Đào từ từ rơi xuống.

Hồng Đào quay người, gót giày của cô vẫn còn đạp lên dao găm của Mộc Kha, cô dùng một bàn tay xoay tay nắm lấy vành mũ, một tay luồn dưới vành mũ nắm lấy mắt cá chân của Mục Tứ Thành hất cậu tung lên trời.

Mục Tứ Thành không kịp đề phòng, cứ như thế bị Hồng Đào hất ngã trên mặt đất.

Người phụ nữ từ từ bỏ chiếc mũ che kín khuôn mặt xuống, trên mặt mang theo nụ cười chuẩn như khuôn mặt của người mẫu nhưng còn bí ẩn hơn nhiều, bởi vì cô ấy quả thực rất đẹp.

Đôi môi đỏ mọng và làn da tuyết, một đôi mắt đỏ sẫm như muốn hút đi linh hồn của người khác, cùng với mái tóc xoăn màu đỏ tía vừa mới xõa tung trên mặt trong lúc đánh nhau khiến cho những đường nét trên khuôn mặt vốn đã cứng nhắc lại vừa xinh đẹp của Hồng Đào không thể cưỡng lại được.

Hồng Đào nghiêng người về phía trước, rũ mắt nhìn xuống Mục Tứ Thành đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt cô ấy nhanh chóng biến hóa và thay đổi, mái tóc xoăn dài biến thành mái tóc dài đuôi ngựa sạch sẽ, bộ quần áo chỉnh tề trên người biến thành quần áo học sinh, đôi mắt dài hẹp màu đỏ biến thành cặp mắt hạnh nhân tròn xoe xinh đẹp …

Quá trình biến hóa chỉ mới một nửa mà Mục Tứ Thành như thể bị đứng hình.

Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hồng Đào, đôi mắt không thể di chuyển, biểu hiện trên khuôn mặt không phải là ánh mắt mê hoặc mà là nhớ lại ký ức nằm giữa nỗi sợ hãi và sự im lặng ch3t chóc.

Hồng Đào cong môi mỉm cười, cô vươn ngón trỏ câu lấy cằm Mục Tứ Thành đang hoảng hốt: “… Đây là người mà cậu sợ hãi nhất phải không?”

Một giây trước khi Hồng Đào chạm vào Mục Tứ Thành, Mộc Kha một chân đá văng cậu ta ra. Mục Tứ Thành nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt thất thần mở miệng hít thở. Hồng Đào xoay người nhìn về Mộc Kha ở phía sau, Mộc Kha cảnh giác liên tiếp lùi về mấy bước, lúc Hồng Đào vừa đến gần thậm chí còn quay mặt đi trốn tránh, không dám nhìn thẳng đối phương.

Cậu vừa mới thấy được kỹ năng của Hồng Đào, Mộc Kha không rõ kỹ năng này cụ thể là gì nhưng tóm lại không phải là thứ hay ho gì cả —— nhìn vẻ mặt của Mục Tứ Thành thì hình như cậu ta vừa mới thấy ảo giác gì đó rất kinh khủng.

“Mộc Kha.” Giọng nói Bạch Liễu đột nhiên vang lên trước mặt Mộc Kha.

Mộc Kha theo bản năng mà ngẩng đầu lên, giây tiếp theo con ngươi của cậu co rút lại.

Hồng Đào đã biến thành Bạch Liễu, mang khuôn mặt Bạch Liễu đang tươi cười nhìn cậu.

Hồng Đào chậm rãi vươn tay ra với Mộc Kha, trong giọng nói có ý cười và dụ dỗ: “Muốn rời khỏi đây với tôi không?”

“Không phải lúc nào cũng muốn chơi trò chơi với tôi sao?” Giọng nói Bạch Liễu chưa từng dịu dàng với cậu như vậy bao giờ: “Cậu là đồng đội hữu dụng nhất với tôi, tôi rất tin tưởng cậu, Mộc Kha, tôi tin tưởng cậu còn hơn Mục Tứ Thành, xin lỗi vì lúc trước đã lạnh nhạt với cậu, thật ra tôi không ghét cậu chút nào cả.”

“Cho dù lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không có ấn tượng tốt lắm, nhưng tôi không quan tâm đến nó đâu, bởi vì cậu đã chứng minh được cậu quan trọng với tôi biết bao nhiêu.”

Mộc Kha hít thở dồn dập, trước mặt là làn sóng nắng nóng mùa hạ và sương mù, vạn vật đều trong mây mù, chỉ có Bạch Liễu chậm rãi bước về phía cậu là thật, làm người ta phải rung động t1nh nguyện theo sau.

“Mộc Kha.” Bạch Liễu kia mỉm cười nhìn cậu, bàn tay mở ra hướng về phía trước, “Cậu còn do dự gì nữa?”

Mộc Kha cảm thấy mặt đất dưới chân rơi xuống, xung quanh lắc lư từ bên này sang bên kia, cậu lảo đảo lùi lại hai bước rồi dùng hết sức lắc đầu, cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ đẹp đẽ này, nhưng lại như bị bóng đè, rõ ràng biết đó là giả, biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng lại không thể cử động, cũng không thể tỉnh lại.

Giống như một con rối bị điều khiển, cậu từng bước tiến về phía Hồng Đào, chậm rãi đưa tay đặt lên tay cô.

【 hệ thống nhắc nhở: TV nhỏ người chơi Bạch Liễu đã đạt tới mười vạn điểm, chính thức bỏ lệnh cấm! 】

【 TV nhỏ người chơi Bạch Liễu đã được trở lại ( Khu Trò Chơi Nhiều Người Chơi) 】

Mộc Kha đang định đặt tay vào lòng bàn tay của Hồng Đào đột nhiên tỉnh lại, Hồng Đào hay có thể nói là Bạch Liễu giả dạng ngẩng đầu nhìn TV nhỏ phát ra thông báo hệ thống, khóe miệng chợt nở một nụ cười mơ hồ.

Lần đầu tiên có người có thể thoát được sự phong tỏa của Hiệp Hội Quốc Vương.

Tác giả có lời muốn nói:

6: Nghe nói có người giả dạng tôi để mê hoặc cậu?

Mộc Kha ( bắt đầu áy náy): Là ý chí của tôi không kiên định

6: Mộc Kha, hãy nhìn tôi.

Mộc Kha ( bắt đầu căng thẳng):……!

6 ( bắt chước giọng nói quyến rũ của Hồng Đào  ): Mộc Kha ơi, nghe đây, hiện tại tôi là Hồng Đào, két sắt nhà cậu dấu ở đâu? Mật mã là gì? Sau khi cậu tỉnh táo nếu phát hiện mất két sắt thì hãy đi tìm Hồng Đào nhé, cô ấy lấy đó.

Mộc Kha:……

Hồng Đào:……

Ta: Khúc mắc của Tiểu Kha: Ban đầu, cha 6 của cậu không thích cậu lắm, rất ghét cậu, còn so sánh cậu với đứa trẻ khác ( 4), cho nên vẫn luôn chờ mong được 6 công nhận.

Cơ hữu: chậc chậc, nhìn coi, một người cha không yêu thương con cái đã để lại cái bóng quá sâu cho con mình trong quá trình giáo dục thời thơ ấu (?)

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện