Ngồi trong nhà hàng, Cố Y Lương nói hắn không kén ăn cũng không dị ứng với thứ gì, bảo tui gọi món.
Nói dối! Quá là dối trá luôn!
Đống thớt tẩy não đã cho tui biết hết rồi, hắn không thích ăn ngọt, không thích đồ ăn đậm vị giấm, không thích ăn vị chua ngọt, không thích ăn hẹ mướp đắng rau cần cà rốt, không thích uống canh, thích ăn thịt gà không thích ăn thịt vịt thịt ngỗng, thích ăn thịt bò lợn dê không thích ăn cá, thích ăn cua với các loại hải sản vỏ cứng không thích ăn tôm.
Đều là những thông tin quý giá mà fan Nương Tử đã phải trải qua trăm ngàn khó khăn cẩn thận tỉ mỉ góp nhặt từ nhiều nguồn khác nhau đấy!
Có chính xác không á?
Tui thấy mấy gái mò tin của tui chuẩn lắm, này chắc cũng phải đúng đến tám, chín mươi phần trăm.
Tui lướt qua menu rồi nói với nhân viên phục vụ: "Một suất gà xé xốt tiêu, một cua hầm tổng hợp, nhưng bỏ tôm đi nhé, một cải thìa xào tỏi, với thêm hai bát cơm nữa."
Lại nhìn sang Cố Y Lương đang thoáng tỏ ra kinh ngạc: "Gọi thế đủ chưa? Anh muốn uống gì?".
"...!Ừ."
Cố Y Lương thu lại nét kinh ngạc mơ hồ kia, tự gọi cho mình một chai trà thanh nhiệt, lại gọi cho tui một chai trà mật ong.
Cố đại thần siêu ga lăng nha!
Tui vui vẻ uống trà mật ong ướp lạnh của mình.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh.
Hai đứa đều tăm tắp cùng cầm đũa, cùng bưng bát cơm lên, gắp một đũa thịt gà cho vào bát, đầu đũa chèn lên thịt gà dằm thịt xuống cơm.
Phải nói là cực kỳ đồng bộ, hai đứa không hẹn mà cùng nhìn nhau một giây, rồi lại cùng nhau cười phá lên.
Thong thả ăn uống, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nói một hồi liền kể đến những chuyện xảy ra lúc quay phim.
Cố Y Lương vừa cười vừa kể hồi trước hắn đóng một bộ phim võ hiệp kinh phí thấp, đoàn phim mời diễn viên quần chúng quá nghiệp dư, đạo cụ cũng là hàng chất lượng kém, lúc quay cảnh đánh nhau bị người khác lỡ tay đâm một kiếm trúng eo, kiếm còn bị cong luôn, eo hắn dính một vết bầm tím mấy ngày mới tan, sau lại kể đến dây cáp treo của đoàn phim ấy.....
Tui nghe mà kinh hồn bạt vía, loay hoay mãi không gắp được miếng cua.
Hắn nhìn tui một cái, rồi đột ngột ngừng nói, vững vàng gắp một chiếc càng cua bỏ vào bát của tui: "Nhưng mà sau này cũng không gặp phải mấy sự cố như thế nữa.
Đoàn phim chúng ta đang quay an toàn lắm, dù gì cũng được đầu tư tiền tỷ, không cần lo đâu."
Tui cầm càng cua, lưỡng lự gật đầu.
Hắn buồn cười hỏi: "Chẳng lẽ cậu đi quay chưa bị thương bao giờ à?"
Tui trả lời một cách đương nhiên: "Có chứ, nhưng mà sao giống nhau được? Anh bị thương....."
Tui nuốt câu "fan của anh sẽ đổ hết lỗi cho tôi" vào bụng, gượng gạo nhỏ giọng bẻ lái: "...!tôi, tôi sẽ đau lòng lắm?"
Lại nữa rồi đấy, xấu hổ không để đâu cho hết.
Tui cười gượng, gắp thức ăn cho hắn liên tục, chỉ hận không thể bón thẳng vào mồm hắn, chặn trước tất cả những lời hắn có thể sẽ nói.
Hắn khựng lại, thắc mắc nhìn tui, do dự giây lát rồi cũng bắt đầu gắp món cho tui.
Tui lại vừa "ha ha ha" vừa gắp cho hắn nhiều hơn.
Hắn không chịu thua gắp trả thù lại tui.
Tui nhặt hết càng cua bỏ vào đĩa hắn.
Hắn gạt hết hạt tiêu trên thịt gà rồi gắp vào bát tui.
Tui cầm muôi múc nước sốt chan lên cơm của hắn.
Hắn cầm chai trà mật ong rót đầy cốc cho tui.
.......
Tui lấy khăn giấy ra đưa cho hắn.
Hắn gọi bồi bàn qua tính tiền.
Tui: "..."
Hắn: "..."
Cao thủ! Tui thua rồi!
Tui nhìn bát cơm thịt rau chất thành núi của mình, run rẩy ăn được mấy miếng, rồi nhìn sang Cố Y Lương, khó khăn mở miệng: "...!Tôi ăn không nổi..."
Cố Y Lương bật cười, gạt bát đũa trước mặt tui sang một bên: "Vậy còn cố làm gì? Coi chừng bội thực đấy."
Người đâu mà lại tốt thế nhỉ.
Tui đang cảm động vì sự chu đáo của hắn, thì thấy hắn nháy mắt, bắt chước ngữ điệu của tui, ngượng ngùng nhỏ giọng nói tiếp: "Dù sao thì cậu bị bội thực, tôi...!tôi cũng đau lòng lắm."
Tạm biệt!
Tui chẳng buồn liếc mắt đứng dậy đi thẳng ra cửa, vạ vật trên đường như du hồn.
Cố Y Lương nhịn cười đuổi theo, khoác vai tui: "Giận rồi à? Tôi đùa thôi mà."
Tui mặt mày xám xịt nhìn hắn, đẩy cái tay đang khoác trên vai mình ra: "Cẩn thận không người ta lại đồn bây giờ."
Hắn lại khoác tay lên, không giấu nổi giọng cười: "Bị chụp cũng có sao đâu, bảo công ty đăng thông báo Cố - Vệ kết bạn với nhau là được rồi?"
Này nhé, tui thấy khó hiểu rồi đấy.
Hội fan Nương Tử tự ý ship hắn nằm trên tui thì thôi đi, coi như trẻ người non dạ không hiểu chuyện, nhưng sao ngay cả hắn cũng tự giác để họ của mình đứng trước họ tui là thế nào?
Chẳng lẽ bởi vì hắn họ Cố, là họ phổ biến nhất trong giới đam mỹ, nên muốn làm gì thì làm hả?
Tui bất mãn: "Vậy cũng phải viết là Vệ - Cố kết bạn."
Hắn thật sự không hiểu gì, nhìn tui: "Có gì khác nhau sao?"
Tui: "..."
Đại thần, mặc dù tui đây cũng là trai thẳng, cơ mà anh thẳng quá đáng rồi đấy!
Nhằm cứu vãn tôn nghiêm trên phương diện kỳ quái nào đó, tui bịa ra một loạt nào là "Vệ - Cố nghe kêu hơn nhiều", "vừa dễ nghe lại vừa dễ nhớ" để lấp liếm vấn đề, nhân tiện âm thầm tẩy não hắn rằng phải để tên tui đằng trước mới hay, mới đúng.
Lại vừa cười vừa nói chuyện phiếm đôi câu, tui thấy đã sắp đi ra đường lớn, đang chuẩn bị gạt tay hắn ra