Sau khi đạt thành giao dịch với Hàn Tuyết, Tiêu Ánh Vân trở về tìm bạn trai của mình và bắt đầu liên lạc cho Vương Ân. Lần này, thành hay bại đều phải dựa vào việc bọn họ có thể thuyết phục được cậu ta hay không.
Khi Vương Ân biết Tiêu Linh đã có thai con của người khác, phản ứng đầu tiên là nhíu mày nghĩ đến người đàn ông từng xuất hiện trong phòng bệnh của cô ấy.
“Chị có biết vị hôn phu của Hàn Tuyết là ai không?” Vương Ân hỏi.
“Không, chị không muốn quan tâm lắm. Chỉ biết Tiêu Linh xen vào hạnh phúc gia đình người khác, không thể để em nó tiếp tục việc này được.” Tiêu Ánh Vân lắc đầu.
Ba người ngồi trong một góc nhà hàng, nhỏ giọng bàn luận, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.
“Nếu chúng ta làm vậy, đứa trẻ sẽ ra sao?” Vương Ân hỏi.
Tiêu Ánh Vân nhìn về phía bạn trai, khẽ gật đầu rồi nói:
“Không giấu gì em, vị tiểu thư kia nói sẽ cho chúng ta một số tiền lớn. Vậy nên sau khi xong việc, chị có tiền rồi sẽ đưa Tiêu Linh đến nơi khác, cho nó tiền nuôi con.”
“Việc này…” Vương Ân do dự, cậu ta lắc đầu: “Em sẽ không hại Tiêu Linh đâu.”
Thấy người quan trọng nhất trong kế hoạch lần này từ chối, Tiêu Ánh Vân gấp gáp:
“Không, em nghe chị đã! Nói thật, không cần biết em muốn bao nhiêu, chỉ cần đưa ra một con số là bọn họ nhất định có thể cấp cho em! Em nghĩ kỹ đi đã!”
Mặc dù Vương Ân cũng thuộc diện có tiền, nhưng là không phải thật sự giàu có gì. Cho nên khi nghe đến đây, mí mắt cậu ta nâng lên:
“Lấy gì làm chứng? Họ thật sự có tiền vậy à?”
“Có.” Trương Minh Tuấn ở bên cạnh gật đầu xác nhận. “Nhận tiền trước làm việc sau.”
Bấy giờ, ba người bắt đầu tìm được điểm chung, nói ngày càng thông thuận, sau đó cuối cùng Vương Ân cũng bị dụ dỗ.
Trong lúc Tiêu Linh không hề hay biết, ba người dưới sự trợ giúp của Hàn Tuyết đã lập nên kế hoạch chia rẽ cô và Hoắc Tư Thần.
…
Tiêu Linh được đón về Hoắc gia vào ngày hôm sau, khi tình hình của cô đã ổn hơn một chút. Nhưng khi trở lại, cô phát hiện Hoắc Tư Thần luôn ngó lơ cô. Anh đi làm từ sáng sớm, tối đến ngủ ở phòng khác, giờ cơm cũng không thấy đâu. Cô cảm thấy không quen, ban đêm một mình nằm trong phòng lạnh lẽo, nhắm mắt đếm thời gian trôi cũng không thể ngủ được.
Cô mặc quần áo ngủ bước xuống giường, bụng lúc này đã lộ rõ hơn trước nhiều. Ba tháng hơn rồi, cố gắng thêm một thời gian nữa là đứa trẻ sẽ ra đời, sau đó, cô có thể rời khỏi đây, rời khỏi nơi khiến mình cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi này.
Đi ngang qua phòng bếp, Tiêu Linh chợt thấy đói bụng. Cô quyết định vào trong tìm gì đó ăn, tủ lạnh luôn chất đầy các loại rau củ, thịt, hải sản, mỗi ngày dường như đều được đổi mới.
Đang lúc cô loay hoay muốn nấu cháo ăn, bên ngoài có