Tiêu Linh thấy được vẻ ngoan lệ trong đáy mắt bà Tịnh Nhã, cô ngây người ngồi ở nơi đó cho đến khi bà tiếp tục lên tiếng:
“Cô ăn đi, tôi chỉ muốn cô biết một điều là cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng phải bảo vệ cái thai trong bụng cho tôi.”
“Vâng.” Tiêu Linh trúc trắc đáp, bàn tay cầm thìa run khe khẽ.
Thì ra lý do mà họ quan tâm cô như vậy là vì Hoắc Tư Thần khó có con, mà cô vừa vặn mang thai. Cô chẳng khác nào một người bình thường chưa bao giờ mua vé số lại vô tình nhặt được tấm vé trúng độc đắc cả!
Bà Tịnh Nhã nói xong những lời muốn nói thì đứng lên đi mất, để lại một mình Tiêu Linh trong phòng bếp. Nghe xong mấy chuyện kia, cô đâu còn tâm trạng ăn uống gì nữa, nhưng vì tránh lãng phí, cô vẫn cố nuốt cho hết rồi dọn dẹp.
Mấy ngày này Hoắc gia trở nên thật lạnh lẽo, ban đêm đi ngủ có bật máy sưởi cũng không thể sưởi ấm được trái tim của Tiêu Linh.
Buổi sáng tỉnh giấc, cô nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt từ chị gái bảo cô đến bệnh viện thăm bố. Cô rất muốn đi nhưng lại vì vướng mắc với Hoắc Tư Thần nên không dám tùy tiện rời đi.
“Em phải xem tình hình thế nào đã.”
“Bố mẹ đã biết chuyện rồi.”
Một câu đơn giản đó cũng đủ làm Tiêu Linh sững sờ, thế này thì cô không thể không đến bệnh viện gặp mặt bố mẹ. Để tránh mắc lỗi như lần trước, cô tìm đến chỗ quản gia nói một câu, sau đó được hai người vệ sĩ hộ tống ra ngoài. Cả quá trình đều không nhìn thấy Hoắc Tư Thần đâu.
Xe chạy một mạch đến bệnh viện, Tiêu Linh dặn dò hai vị vệ sĩ:
“Hai anh có thể theo tôi, nhưng đứng xa một chút được không? Tôi không muốn bố mẹ bị dọa.”
“Thiếu phu nhân, lần trước chị gái của cô…”
“Không sao, tôi sẽ cẩn thận.” Tiêu Linh trấn an họ, cô đến đây cũng đã có chuẩn bị tinh thần rồi, sẽ không để ai động đến đứa nhỏ trong bụng.
Hai người kia gật đầu, ở cách cô một khoảng trông chừng, hết sức cẩn thận. Bởi vì tính mạng của Tiêu Linh bây giờ còn quan trọng hơn mạng của họ!
Trong phòng bệnh lúc này tập trung một tốp người, có cả gia đình Tiêu Linh, bạn trai của Tiêu Ánh Vân và Vương Ân. Cô mở cửa bước vào mà có chút kinh ngạc:
“Mọi người sao đều ở đây vậy?”
Bố của Tiêu Linh nằm trên giường, mặt mũi vẫn còn bầm dập như trước, ông tức giận quát:
“Mày quỳ xuống!”
Tiêu Linh thẳng lưng đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích mà nói:
“Bố cho con một lý do, gọi con đến đây là chuẩn bị làm nhục con? Vậy thì con xin phép trở về.”
“Mày… Mày giỏi quá rồi!”
Bố cô tức đến mức thở hổn hển, Tiêu Ánh Vân ở bên cạnh vội vàng đưa nước qua, nói:
“Bố đừng giận, bình tĩnh một chút!”
Cả đám người quay sang nhìn Tiêu Linh, ánh mắt của họ đều rất phức tạp. Cô không rõ họ muốn làm gì, nhưng cẩn thận quan sát họ, nếu ai có muốn gây hại cho cô thì cô lập tức bỏ đi.
Bấy giờ, Tiêu Ánh Vân chỉ cái ghế trống ở