Lời nói khí phách đã trấn áp tất cả mọi người ở đây.
Người chơi vừa sợ hãi vừa kích động, bởi vì Boss quan trọng nhất để qua cửa đã xuất hiện! Mọi người đều biết rằng việc tặng hoa hồng cho người đàn ông mù là chìa khóa để rời khỏi thị trấn hoa hồng.
"Trời ơi, lại là tên điên này.
"
"Lúc nào hắn cũng đến vào lúc này, nhanh lên, tranh thủ lúc Giáo chủ chưa đi chúng ta nên về nhà thôi.
"
"Còn những vị khách này phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm họ mới đến được đây! "
"Khó khăn thì có làm sao? Dù sao họ cũng! "
Người dân trong trấn sợ hãi, người mẹ và người ba bế đứa bé lên, người đàn ông tự giác đứng sát cạnh người phụ nữ.
Không chỉ vậy, tất cả bọn họ đều bắt đầu đến gần Giáo chủ, Lâm Khách nhân cơ hội đó hỏi nhỏ một cô gái đang co rúm vì sợ hãi: "Anh ta hay đến đây à?"
"Ừm.
" Cô gái còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Giáo chủ bất thình lình vang lên, làm cho cô gái bị nghẹn lại.
Cô gái rụt rè nhìn Giáo chủ.
Lâm Khách: "! "
Gương mặt của cậu vẫn không thay đổi, vẫn nhìn cô gái với sự quan tâm, dường như đang đợi cô ấy trả lời câu hỏi.
Cô gái hơi đỏ mặt.
Cô ngước mắt lên nhìn anh chàng đẹp trai đang hỏi mình, không biết vì sao cảm thấy yên tâm, cô nói thêm: "Đúng thế, Giáo chủ nói đúng, anh ta, anh ta hay đến đây, đó là một người điên, rất đáng sợ.
"
Nghe được câu trả lời của cô gái, Lâm Khách đăm chiêu.
Ở trước mắt, một người đàn ông trung niên nhìn rất được tín nhiệm đi ra, giống như những người dẫn khác, hắn cũng là một người có ngoại hình đẹp, năm tháng không thể để lại nhiều dấu vết trên người hắn, ngược lại làm cho hắn có sức hút hơn, hắn nói với người đàn ông mù ở trước mặt mọi người: "Nơi này không có thứ anh muốn, xin mời về cho.
"
"Đúng thế, mau trở về đi.
"
"Chỉ là một người phụ nữ! Có thể nói gì thật chứ?"
"Nói bậy!" Đột nhiên người đàn ông mù trở nên tức giân, gương mặt của hắn vặn vẹo, "Cô ấy nói với tôi, cô ấy đã trông một bông hoa hông cho tôi ở đây, hoa hồng đâu? Anh giấu nó ở đâu rồi?"
Rõ ràng lúc hắn đến đây đã đi qua một cánh đồng hoa hồng, hoa hông vây quanh toàn bộ thị trấn, hắn vẫn không ngừng hỏi một câu hỏi, giọng nói khàn khàn quỷ dị.
Lâm Khạc thấy đầu mình "ong ong", dường như có một giọng nói luôn vang lên bên tai cậu.
"Tìm hoa hồng.
"
"Tìm hoa hồng! "
Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo như con rắn nắm lấy cổ tay cậu, Lâm Khách sợ hãi, giật mình tỉnh lại.
Ở bên cạnh, một bóng người