Lúc này Giáo chủ rất tức giận, động tác bắt người rất mạnh và nhanh.
Cảnh sắc thị trấn nhỏ, bầu trời xám xịt ở trước mắt Lâm Khách xa dần.
Gạch đá trên đất cộm người, nhưng so với việc lục phủ ngũ tạng đau đớn lúc nãy thì tốt hơn rất nhiều.
Thần trí Lâm Khách từ từ khôi phục.
Suy đoán của cậu rất chính xác, hiệu quả đạo cụ của Kỷ Hồng có liên quan đến khoảng cách.
Đau đớn giảm dần khi cậu bị Giáo chủ kéo xa khỏi đám đông.
Hiếm khi Lâm Khách bị sự tức giận cực đoan làm cho choáng váng đầu óc.
Sau khi phân tích xong, cậu đưa ra kết luận khi thoát khỏi sự hạn chế của đạo cụ cấp S, nhắm mắt nhớ lại ngoại hình của tất cả mọi người trong nhóm người, cách bọn họ ở chung và cách đối xử với mọi người xung quanh, quy tắc của phó bản, vẻ mặt bình tĩnh không tỏ thái độ gì.
Có đám hề nhảy nhót, công việc lần này sẽ không dễ dàng gì.
Nhưng mà cũng chẳng sao cả, những người như này Lâm Khách đã gặp rất nhiều, có cả nghìn cách để đối phó.
Đối phương muốn đạo cụ quan trọng của cậu, chắc chắn sẽ đến làm phiền tiếp.
Lần đầu tiên Lâm Khách không để ý nên bị ngã, nếu còn dám đến? Vậy thì đợi xem, ai mới là người phải nghĩ về cuộc sống.
Lâm Khách không suy nghĩ nhiều nữa, dần thả lỏng cơ thể, từ từ lấy lại xúc giác.
Sau đó cậu liền cảm nhận được bàn tay to lớn của người đàn ông đang run rẩy trên cổ mình, vạt áo rộng đảo quả trên mặt Lâm Khách.
Lâm Khách ngước mắt lên nhìn.
Lúc nãy không hề nghĩ lại có thể "phối hợp" nhuần nhuyễn với Lục Chu nhu này.
Trải qua trận cãi vã lần trước, hệ thống Chủ thần đã cam đoan mỗi phó bản sẽ cung cấp cho cậu và Lục Chu một "phòng nhỏ riêng tư", sẽ không lừa cậu bị mất điểm nữa.
Đã như vậy thì, có bị tóm đi cũng chả sao, huống hồ lúc nãy Lục Chu giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm, để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Lần đầu tiên hợp tác phải vui vẻ.
Lâm Khách vừa bị kéo cổ đi, vừa lạc quan suy nghĩ.
Nhưng sự lạc quan đó đẫ vỡ vụn khi cậu bi kéo vào căn phòng nhỏ của Giáo chủ mà cậu không biết ở đâu.
Bố cục căn phòng vừa lạ vừa quen, đợi đến khi cậu nhìn rõ tủ sách, bàn làm việc, thảm trải sàn, chiếc giường có chăn in hoa văn bầu trời, trong nháy mắt Lâm Khách thấy khó thở.
Đây không phải là căn phòng mà cậu, cá mập nhỉ, Tiểu Làn và mấy đứa trẻ nghịch ngợm ở cô nhi viện làm cho viện trưởng sao?
Hệ thống Chủ thần tiết kiệm đến nỗi phải sao chép y nguyên căn phòng kia nữa à?
Hay là Giáo chủ ở đây?
Lần thứ hai Lâm Khách xấu hổ đến tê người, đầu óc trống rỗng bị ép đè lên chăn...Lúc này không phải ở trên mặt đất, bởi vì căn phòng quá nhỏ, không còn chỗ trống trên mặt đất.
Ở phía trên, Giáo chủ mặc quần áo lộng lẫy, không, lồng ng.ực Lục Chu phập phồng, ánh mắt đỏ bừng nhìn cậu, hiển nhiên đang trên bờ vực phát điên.
Tư thế này giống như vây cả người cậu, cảm giác áp bách nặng nề.
Lâm Khách căng thẳng, theo bản năng muốn giơ tay trái nắm lấy cổ tay đối phương, lại cảm nhận được động tác tiếp theo của Lục Chu, đổi hướng tay nắm lấy tay áo đối phương.
Lục Chu dùng hết sức, gỡ từng ngón tay đang bóp cổ Lâm Khách xuống.
Tay kia của hắn để trên giường nắm chặt thành nắm đấm, mạch máu hiện rõ ràng trên da, dường như đang chiến đấu trên bờ vực sụp đổ.
Thậm chí còn thấy mồ hôi lạnh trên trán của hắn.
Lục Chu có ý thức của bản thân hay không?
Rõ ràng hai người ở khoảng cách rất gần, tình huống rất nguy hiểm, giống như lần đầu hai người gặp ở ở phòng làm việc, nếu như Lục Chu phát cuồng, Lâm Khách sẽ bị thương.
Nhưng là một nhân viên xuất sắc, không bao giờ có thể chỉ vì sợ bị thương mà từ bỏ cơ hội tiếp cận đối tượng phục vụ, hoặc là từ bỏ cơ hội giúp đỡ đối phương, giống như Lâm Khách biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn phải đi tìm Tiểu Ngư, để nó biến thành cá mập nhỏ.
Nếu như Lục Chu có thể tự thoát khỏi trạng thái này, như thế mới là tốt nhất.
Yết hầu Lầm Khách khẽ động, lo lắng vuốt nhẹ vải vóc tinh tế trong tay, tạm thời chưa muốn cộng tình.
Đôi mắt của cậu nhìn chằm chằm vào Lục Chu, cố gắng khuyến khích đối phương kiên kỳ.
Xem ra tình huống miễn cưỡng xem là ổn định.
Sự bối rối duy nhất là quá gần.
Càng lúng túng hơn là ánh mắt Lục Chu quá đẹp.
Lúc trước nhìn từ xa hoặc là không nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy kinh diễm hổ phách.
Bây giờ nhìn gần...
Hai tròng mắt người đàn ông khó nói nên lời, đồng tử nhạt màu nhưng ánh mắt rất sâu, cực kỳ dịu dàng, sự nóng vội thống khổ chỉ để lại vệt sương mù nhỏ không thể xua tan.
Hơn nữa ngoại hình quá đẹp của hắn càng làm dáng vẻ cố gắng chịu đựng của hắn càng thêm thu hút, giống như những câu chuyện thần thoại xưa khi ai đó muốn khống chế bản thân mình hóa ma.
Hơn nữa trong mắt đối phương còn phản chiếu hình ảnh của cậu.
Đột nhiên Lâm Khách không dám nhìn thẳng!
Nhưng làm sao người đàn ông có thể dễ dàng chịu thua như thế được, hắn càng nhìn càng tức giận, càng mở to đôi mắt xinh đẹp của mình.
Hai anh đẹp trai nhìn nhau, cảnh tượng giống như đang ngầm tranh đấu.
Vài giây sau, dường như Lục Chu không thể chịu đựng được nữa, từ từ rời mắt, nhìn chằm chằm khuyên tai chữ thập bên tai trái Lâm Khách.
Bề ngoài nhìn như hắn đang bình tĩnh khắc chế, căm hận và phẫn nộ không thuộc về hắn đang điên cuồng bao trùm lấy lý trí của hắn, mà một loại cảm giác yếu ớt không cách nào khống chế chính mình, cũng đang điên cuồng đảo lộn trong suy nghĩ của hắn.
Vốn tất cả những điều này không làm cho người ta khó chịu, hắn cũng không thèm để ý.
Là Chủ Thần, cho dù căm hận, điên cuồng, bởi vì không thể khống chế cảm xúc mà hủy diệt trời dất, cũng chỉ là tùy ý mà thôi, bởi vì tất cả những thứ này đều tự tay hắn tạo ra.
Nhưng bây giờ hắn lại có cảm xúc rất khác.
Rất kỳ lạ, vừa giống như cơ thể trong phó bản này mang đến, vừa giống như bản thân hắn tìm ra.
Hắn cảm thấy mình phải xuất hiện trước mặt người thanh niên này, phải thể hiện tốt hơn.
Ít nhất không thể làm tổn thương cậu ấy.
Dù sao con người nhỏ bé này, chưa từng từ bỏ ý định giúp hắn, giúp đỡ các phân thân của hắn, hơn nữa vẫn còn sống đến bây giờ, và chưa có ý định từ bỏ.
Nhưng điều khiến Lục Chu không ngờ đến chính là, hắn chỉ cần động nhẹ ngón tay là có thể hủy diệt cả