Từ lúc Úc Tưởng xuống xe cho đến khi Hà Vân Trác lái xe rời đi, người đàn ông không hề mở miệng nói một câu nào.
Úc Tưởng: Cậu nhìn xem, chẳng phải làm thế này là tốt rồi à?
Hệ thống: [...]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hệ thống: [Cô đúng là đỉnh của chóp!]
Người nhà họ Úc vội vàng chạy ra ngoài khi nghe thấy tiếng động cơ. Nhưng đáng tiếc là họ không tới kịp để hít một ngụm khói xe.
“Có phải cậu Hà đã đưa cháu về nhà không?” Chú ba vội vàng hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: “Vâng.”
Chú ba nghe vậy thì cuống quýt la lên: “Vậy tại sao cháu không mời người ta vào nhà uống một chén trà rồi hẵng ra về sau? Cháu chẳng hiểu biết một chút phép tắc nào cả.”
Úc Tưởng tỏ vẻ vô tội: “Cháu cũng đâu có biết! Cháu vừa mới bước xuống xe thì anh ta đã lập tức đạp ga và tăng tốc rời đi rồi. Có phải là do anh ta không muốn gặp chú không, chú ba?”
Chú ba: ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này có liên quan gì tới chú đâu chứ! Thế mà cháu lại dám đổ tội này cho chú hả?
Chú ba hừ lạnh một tiếng, vừa xoay người vừa lần mò điện thoại di động. Ông ta định gọi điện thoại cho bác cả của nhà họ Úc để tố cáo tội trạng của Úc Tưởng.
Trong khi đó, Úc Tưởng lại cất bước ở phía sau một cách khoan thai như thể chẳng có chuyện gì to tát. Vừa tiến vào cửa, cô chị hai đã chắn đường cô rồi hỏi: “Cậu Hà thích cô à?”
Úc Tưởng quay đầu lại nhìn cô ta.
Cô ta khẽ cười: “Nhìn biểu hiện của cô thì hình như hai người cũng chẳng vui vẻ lắm khi ở cạnh nhau. Cũng đúng thôi, cậu Hà tốt nghiệp ở một ngôi trường danh giá, còn cô thì sao nào? Khi học đại học thì suýt chút nữa đã bị buộc thôi học. Thế thì làm sao hai người có thể tìm thấy tiếng nói chung và trò chuyện với nhau một cách hợp rơ được chứ?”
Úc Tưởng: “Đúng vậy! Do đó chúng tôi đâu có tán gẫu về chuyện này. Khi yêu đương, chẳng lẽ chị sẽ nói chuyện tình tứ với đối phương bằng cách đàm đạo về đại số và hình học hả?”
Chị họ: “...”
Cô ta lại hỏi: “Nếu cậu Hà nói về vấn đề tài chính thì cô cũng không thể tiếp lời đâu nhỉ?”
Úc Tưởng: “Tôi biết tiêu tiền là được rồi mà?”
Chị họ hoàn toàn kinh ngạc và khiếp sợ trước sự mặt dày bê tông cốt thép của cô.
Lúc đầu, cô ta vốn nghĩ rằng: Liệu Úc Tưởng có đang tức giận vì bản thân cô bị người nhà xem là một món hàng hóa để giao tới trước mặt nhà họ Hà hay không. Kết quả thì sao nào, hình như trông Úc Tưởng cũng không giống đang bực tức gì cả? Thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiêu tiền của nhà họ Hà rồi mà?
Ngay khi cô ta đang buồn bực thì Úc Tưởng lại lên tiếng với vẻ uể oải: “Thực ra hôm nay chúng tôi cũng chẳng tán gẫu chuyện gì khác, chỉ là hàn huyên về cách nuôi dạy trẻ con sau khi sinh chúng ra thôi.”
Chị họ: ???
Hai người đã nói về vấn đề này hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể nào!
Cho dù cô sở hữu ngoại hình xinh đẹp thì mối quan hệ giữa Úc Tưởng và Hà Vân Trác cũng chưa thể phát triển tới mức đó được, đúng chứ?
Cô chị họ vẫn còn đang sững sờ thì Úc Tưởng đã chậm rãi bước qua trước mặt cô ta. Cô thuận tiện yêu cầu một món ăn với người giúp việc, sau đó mới trở về phòng của mình.
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Phải nói là: Cô và anh ta đã hàn huyên về chuyện nên sinh con của người khác như thế nào mới đúng nhỉ?]
Úc Tưởng: Cũng như nhau thôi. Chẳng có gì khác biệt cả.
Cô nằm yên trên ghế sô pha một lát, sau đó mở số dư trong thẻ ngân hàng để xem thử.
Nếu tính cả số tiền kiếm được nhờ việc bán hoa trong ngày hôm nay thì cô cũng chỉ có tổng cộng hơn bốn mươi nghìn nhân dân tệ.
Là một cô chiêu “con nhà giàu sang quyền quý” nhưng cô thực sự nghèo nàn đến mức cùng cực.
Úc Tưởng đoán rằng: Chắc hẳn nguyên chủ trong nguyên tác cũng chẳng có thói quen tiết kiệm tiền đâu.
Thế thì được thôi. Mình cũng cóc cần dành dụm làm chi.
Úc Tưởng nghĩ rằng: “Khi nào xài hết tiền thì mình cũng sẽ ngủm củ tỏi*. Thật vừa zin! Không lệch đi đâu được!”
Hệ thống vừa mới há mồm định khuyên nhủ cô đừng quá tiêu cực và sa sút tinh thần nhưng nó lại thay đổi ý nghĩ.
Mình đã quá suy sụp rồi! Đó là lí do khiến cho cá muối cũng bị lây nhiễm hả?
Úc Tưởng: Cục cưng à, tôi hỏi cậu một câu nhé. Trong lúc mất tăm mất tích hơn mười tiếng đồng hồ, có phải cậu đã đi hứng chịu phê bình hay không?
Hệ thống không lên tiếng.
Làm sao cô lại biết được chuyện này?
Úc Tưởng: Nếu tôi làm xằng làm bậy thì cậu cũng sẽ bị chỉ trích ba ngày một lần từ cả hai phía à? Đãi ngộ của cậu còn bị tụt hạng và giáng chức nữa sao? Ví dụ như phúc lợi cuối năm hay tài nguyên để nâng cấp hệ thống đó, toàn bộ đều mất sạch hả?
Hệ thống: [Đúng vậy. Cô biết thế là tốt rồi. Do đó, cô phải tích cực và lạc quan lên, phối hợp với cốt truyện để sớm kết thúc chuyến đi này. Có thể khi cô quay trở lại thế giới thực, nơi đó sẽ có phần thưởng đang chờ cô đấy.]
Nó thầm nhủ rằng: Cuối cùng Úc Tưởng cũng đã tìm thấy lương tâm của chính mình rồi, đúng không?
Thế nhưng ngay một giây sau đó, Úc Tưởng đã phá tan ảo tưởng hão huyền của nó: Tôi liều lĩnh thì cậu cũng cứ làm ẩu đi, vậy chẳng phải đã tốt rồi sao?
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Ý của cô là gì?]
Úc Tưởng điều chỉnh tư thế ngồi: Hoàn cảnh của tôi ở thế giới này cuối cùng sẽ được đăng tải dưới dạng một phần dữ liệu, đúng chứ? Dữ liệu có thể được tải lên hoặc không tải lên, hoặc là được đăng tải một cách chọn lọc nhỉ.
Quả thật hệ thống nhất thời không dám nói chuyện với Úc Tưởng.
Từ trước đến nay, chưa từng có kí chủ nào nghĩ đến việc hối lộ hệ thống, thậm chí là lôi kéo hệ thống để cùng nhau thông đồng làm bậy.
Úc Tưởng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Cậu suy nghĩ lại một cách cẩn thận đi.”
Lúc này, người giúp việc mang bánh bích quy và sữa vào phòng.
Úc Tưởng lập tức nhảy cẫng lên, sau đó bỏ đi ăn chứ không nói chuyện phiếm với hệ thống nữa.
Sau một lúc im lặng, hệ thống lại trở nên thấp thỏm bất an.
Trong hai ngày tiếp theo, Hà Vân Trác cũng không đến tìm Úc Tưởng.
Tâm trạng của các thành viên trong nhà họ Úc cũng dần chuyển biến: Từ sự kỳ vọng ngay từ đầu biến thành cơn tức giận sau đó, cuối cùng là nỗi thất vọng tràn trề và bình ổn lại.
Gần đây, Úc Tưởng cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô luôn đi làm trong tâm thế vô cùng tích cực và hăng hái, khiến cho bọn họ không tìm được cơ hội để dạy bảo cô một bài học.
Còn Úc Tưởng thì sao?
Trên thực tế, cô phải đi tới công ty luật một chuyến.
Úc Tưởng chưa bao giờ ngần ngại trong việc thừa nhận khuyết điểm lẫn năng lực có hạn của bản thân.
Vì vậy, cô đã dứt khoát giao hợp đồng mới - do tổng giám đốc Thẩm giao cho mình - cho các chuyên gia trong ngành xem xét và thẩm duyệt. Sau khi họ xét duyệt rằng bản hợp đồng không có sai sót nào, Úc Tưởng mới đến công ty.
Tổng giám đốc Thẩm còn nghĩ rằng Úc Tưởng đã hẹn hò với Hà Vân Trác hay Lăng Sâm Viễn, hoặc là cậu cả Trữ trong mấy ngày qua.
Dù sao đi nữa, bất luận đối phương là ai thì tổng giám đốc Thẩm đều không thể làm phật lòng người đó, thậm chí còn muốn nịnh nợ những người đàn ông kia.
Khi Úc Tưởng tới công ty, tổng giám đốc Thẩm chẳng những không trách cứ cô vì đã bỏ bê công việc mà còn lên tiếng mời mọc sau khi Úc Tưởng ký xong hợp đồng: “Ngày mai sẽ có một sự kiện trao giải cho những người nổi tiếng trên mạng. Tôi dự định dẫn em đến đó để tham gia thử xem.”
Úc Tưởng dựa vào lưng ghế, vừa nghiêng đầu vừa hỏi: “Tham gia sự kiện có kiếm tiền được không?”
Tổng giám đốc Thẩm: “... Không có. Nhưng tất cả chi phí đi lại đều do công ty thanh toán, ngoài ra còn có thêm chi phí công tác nữa.”
Lúc này, Úc Tưởng mới đồng ý một cách sảng khoái: “Được thôi.”
Trả lương cao hơn và làm việc ít hơn chính là nguồn động lực của công nhân đấy!
Vào ngày diễn ra sự kiện, Úc Tưởng đã thu dọn đồ đạc và ra ngoài từ sớm.
Hà Vân Trác vừa phát hiện một tin nhắn được gửi tới từ vài ngày trước trong hộp thư của mình.
[Cậu Hà! Hãy buông bỏ Úc Tưởng đi. Trên thế giới này, làm gì có nơi nào không có hoa thơm cỏ ngọt chứ? Cô gái này thích Lăng Sâm Viễn đấy. Chính miệng Lăng Sâm Viễn đã nói điều này. Úc Tưởng thực sự, thực sự rất thích anh ta.]
Lẽ ra Hà Vân Trác đã muốn buông tay rồi.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt của anh ta lập tức tối sầm, tinh thần chiến đấu cũng bỗng nhiên sục sôi trở lại.
Lăng Sâm Viễn... Chỉ là một đứa con trai ngoài giá thú.
Tại sao tất cả mọi người đều thích anh ta?
Ninh Nhạn sẽ không dễ dàng thay đổi tình cảm của mình.
Nhưng Úc Tưởng thì chưa chắc... Nếu như đứa bé đang nằm trong bụng Úc Tưởng chính là kết tinh của cô và Lăng Sâm Viễn, vậy thì chẳng phải sẽ vô cùng thú vị sao? Con trai của anh phải gọi tôi là ba, ngoài ra còn phải bị tôi đánh đập.
Sau đó, Lăng Sâm Viễn sẽ nhận ra rằng: Bản thân không xứng đáng được người khác yêu thích như vậy.
Hà Vân Trác xóa tin nhắn kia đi, đứng dậy cầm áo khoác rồi bước ra ngoài.
Khi anh ta lái xe tới trước cửa nhà họ Úc, người lập tức nhận ra Hà Vân Trác chỉ trong nháy mắt vẫn là người chị họ thứ hai.
“Cậu Hà hả?” Cô chị họ khá ngạc nhiên.
Hà Vân Trác nhoài người ra ngoài cửa xe, vừa cười vừa hỏi: “Úc Tưởng có ở nhà không? Tôi tới đón cô ấy vì có chút việc.”
Không phải chuyện liên quan tới nhà họ Hà đã đi tong rồi sao? Chẳng phải Hà Vân Trác đã không xuất hiện trong suốt vài ngày rồi hả? Cô chị họ đứng sững sờ ở nơi đó, đầu óc vẫn còn luẩn quẩn với đống nghi vấn này.
“Sao vậy? Ở đây không hoan nghênh tôi à?” Hà Vân Trác lại hỏi thêm lần nữa.
“Không, không phải đâu! Úc Tưởng không có ở nhà. Con bé đã đi tham gia sự kiện rồi.” Cô ta dừng lại một thoáng, song vẫn không nhịn được nên đã hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Tôi còn tưởng rằng cậu Hà sẽ không tới đây nữa...”
Ánh mắt của Hà Vân Trác trở nên u ám, vừa cười vừa