Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối

Chương 14


trước sau


[Phát hiện nhân vật quan trọng có trong tình tiết.]
 
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai.
 
Đây là lần đầu tiên hệ thống lên tiếng kể từ khi Úc Tưởng chân thành ngỏ ý với hệ thống hãy về với đội của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đó là một chất giọng lạnh như băng, cứng ngắc mà cũng không kém phần gượng gạo.
 
Úc Tưởng không bận tâm về thái độ của nó, đáp: Ờ.
 
Tại sao cô nghe thấy tin này lại không cảm thấy sợ hãi, không căng thẳng nhỉ?
 
Hệ thống rơi vào trầm tư.
 
Sau đó, hệ thống không thể không thừa nhận rằng, vì không muốn đi theo cốt truyện lộn xộn nên hình như cô…
 
Không sợ chết thật?
 
Người qua đường kéo tới tham gia sự kiện càng ngày càng nhiều, những tiếng ồn xung quanh cũng càng lúc càng ầm ĩ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù là nam hay nữ thì hầu như ai cũng ăn mặc gọn gàng, tươm tất, xinh đẹp hoặc bảnh bao.
 
Úc Tưởng mặc áo đầm màu trắng tay dài, lười đến nỗi không chịu tô một miếng son nào, cũng chẳng cầm túi xách của thương hiệu nổi tiếng nào trên tay, đứng với tổng giám đốc Thẩm cứ như hai tên nhà quê vào nhầm chỗ vậy.
 
Bất cứ ai đi ngang qua đều không kiềm được nhìn họ, sau đó đều ngờ vực thì thầm: "Đó có phải là Ngư Ngư không?"
 
Câu hỏi tiếp theo ngay sau đó chính là: "Đó là bạn trai của cô ấy à?"
 
Tổng giám đốc Thẩm cười khổ: "Đáng lẽ ra tôi nên gắn thẻ lên áo mới phải."
 
Phải viết trên đó rằng "tôi còn độc thân" thì mới khỏi bị bàn tán.
 
Úc Tưởng: "Mấy giờ sự kiện bắt đầu thế? Tôi hơi mệt."
 
Tổng giám đốc Thẩm vừa nghe thấy câu nói này là quay đầu đi tìm ghế cho Úc Tưởng ngay lập tức.
 
Úc Tưởng nhìn mà kiềm lòng không đặng muốn nói rằng, nếu anh sinh ra ở cổ đại mà không đầu thai vào chức đại tổng quản trong hoàng cung thì không ngoa chút nào!
 
"Cô là Ngư Ngư đúng không?" Một giọng nói vang lên ở đằng sau Úc Tưởng.
 
Úc Tưởng không ngoảnh đầu lại dù nghe thấy có người gọi.
 
Bởi vì hôm nay có quá nhiều người đang bàn tán cô có phải Ngư Ngư trên Tiểu Hồng Thư hay không
 
"Chúng ta nói chuyện chút đi." Người sau lưng bảo.
 
Úc Tưởng vẫn đứng yên tại đó, chẳng buồn quay đầu lại.
 
Người vừa gọi cô bắt đầu bực bội, vòng qua để đi tới ngay trước mặt cô rồi chắn tầm nhìn của Úc Tưởng.
 
Hai người gồm một người đàn ông và một người phụ nữ đứng chắn trước mặt cô, người đàn ông mặc bộ vest thuộc hãng Armani, tóc được chải vuốt bóng bẩy, mượt mà. Còn người phụ nữ thì cực kỳ diễm lệ, mặc trang phục của thương hiệu Gucci. Lúc đầu nhìn họ, Úc Tưởng thấy khá quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ ra đây là ai.
 
Là nhân vật gì trong cốt truyện à?
 
Lúc này, người đàn ông lên tiếng: "Liên lạc với cô chẳng dễ chút nào, tôi xin nền tảng thông tin liên lạc của cô, nhưng tôi gọi điện thoại thì không bắt máy, nhắn thì thì không trả lời, gửi lời mời kết bạn trên Wechat cũng không đồng ý…"
 
Úc Tưởng: Gì cơ?
 
Chưa hỏi ý tôi mà đã đưa thông tin liên lạc của tôi cho anh là sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Úc Tưởng: "Anh là?"
 
Gương mặt của người đàn ông bỗng chốc cứng đờ, anh ta sượng mặt một lúc mới tiếp tục mở miệng nói: "Tôi tên là Triệu Sướng, người quản lý của Hi Hi Tử."
 
Bấy giờ Úc Tưởng mới nhớ ra.
 
Trước kia cô đang xem tài khoản trên Tiểu Hồng Thư của nguyên chủ thì có người nhắc tới cái tên Hi Hi Tử này. Hi Hi Tử công khai vạch trần cô nói dối mình có gia thể hiển hách, điều đó đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng cũng như những lời chỉ trích hướng về phía cô.
 
Thì ra người phụ nữ này không phải nhân vật chủ chốt trong cốt truyện mà nhân vật có liên quan tới nguyên chủ.
 
Úc Tưởng quay đầu nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
 
Hừm, chắc có lẽ cô nàng này là Hi Hi Tử rồi.
 
Vai trò của cô chỉ là một bia đỡ đạn chịu tiếng oan mà thôi, đương nhiên trong nguyên tác sẽ không có chi tiết nào đề cập tới những người có liên quan tới cô.
 
Khá lắm!
 
Thế hoá ra mình không chỉ phải đi theo cốt truyện trong nguyên tác mà còn phải xử lý các mối quan hệ của nguyên chủ nữa à? Một người sao lại làm hai việc được?
 
Lại còn làm không công, không được trả công nữa chứ!
 
"Chào cô, tôi tên là Tưởng Hi." Người phụ nữ giới thiệu bản thân một cách nhanh chóng, giọng nói của cô ta kéo dòng suy nghĩ của Úc Tưởng trở về thực tại.
 
Tưởng Hi dừng lại, nói tiếp: "Còn lại thì để anh Triệu bàn bạc với cô nhé."
 
Không nghi ngờ gì nữa, cô ta còn chẳng thèm che giấu thái độ khinh thường của mình đối với Úc Tưởng.
 
Mí mắt Úc Tưởng giật giật, cô không nói mà cũng không rằng.
 
Triệu Sướng cũng không buồn quan tâm thái độ của cô ta còn lịch sự phải phép hay không, có lẽ do trước đó gọi điện mà không được bắt máy nên lúc này ít nhiều gì anh ta cũng bực dọc.
 
Triệu Sướng đi thẳng vào vấn đề, nói: "Chuyện cô và Hi Hi Tử tranh chấp với nhau trên mạng hồi trước đã gây ra vụ lùm xùm rất lớn. Thành thật mà nói, chuyện đó đã gây ra một vài ảnh hưởng xấu. Ý của chúng tôi là, hôm nay cô và Hi Hi Tử hãy chụp vài bức ảnh với nhau, nếu có thể thì đi uống cà phê gì đó cũng được. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ đăng tải mấy bức ảnh đó lên mạng… Ai mà không muốn thấy cảnh các người đẹp bắt tay làm hoà chứ?"
 
Úc Tưởng: "..."
 
Đừng tưởng cô khờ khạo không biết cái trò bịp bợm đó.
 
Ở kiếp trước, Úc Tưởng làm nghề gì?
 
Thật ra cô làm ở bộ phận PR.
 
Cô mới vừa vào làm việc đã phải trải qua cuộc sống làm việc theo chế độ 996p, thậm chí là 715p. Chỉ hai năm thoáng qua thật nhanh ấy đã bòn rút đến cạn kiệt sức lực của cô.
 
P996: Lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
 
P715: Làm việc 15 giờ/ngày, 7 ngày/tuần.
 
Úc Tưởng chỉ hỏi ngược lại một câu: "Cô ta đã xin lỗi chưa?"
 
Triệu Sướng bỗng khựng lại: "Cô muốn xin lỗi ra sao?"
 
Úc Tưởng: "Xin lỗi công khai."
 
Thành thật mà nói, cô cảm thấy quá đỗi buồn cười.
 
Tại sao lại có fan? Bởi vì đủ thứ nguyên nhân như này: À, tôi thích cô này dùng túi xách đắt hơn mình, mới hơn mình, tôi thích cô kia giàu hơn mình, thế là có thể công kích người khác chỉ vì đối phương không xây dựng hình ảnh mình là người có tiền, bắt người ta cút ra khỏi nền tảng ư? Úc Tưởng thầm nghĩ, con người nguyên chủ đúng là hơi nhỏ nhen thật nhưng cũng có dựa vào hình tượng đó để bán hàng, phát trực tiếp nhằm moi tiền từ fan đâu?
 
Hai người vốn dĩ đều chẳng khác gì bùn nhão trét tường.
 
Cũng tại do Hi Hi Tử chạy đến đánh Úc Tưởng một trận tơi bời, trước đó cô ta đã nức tiếng gần xa là thiên kim có gia đình bề thế thật sự, tam quan đoan chính nên mới khiến cho Úc Tưởng bị chỉ trích xối xả.
 
"Cô có biết ý nghĩa của việc công khai xin lỗi nghĩa là gì không? Từ trước đến nay chưa bao giờ có người nổi tiếng nào công khai xin lỗi cả!" Triệu Sướng bực bội phản đối.
 
Úc Tưởng: "Cô ta là người nổi tiếng à?"
 
Triệu Sướng nghẹn họng.
 
Tưởng Hi càng tỏ ra khó chịu hơn, cô ta chen ngang: "Bộ tôi nói sai chắc? Cái túi cô dùng lỗi thời rồi… Thế mà còn không biết xấu hổ nhận cái danh quý cô nhà giàu hả? Chụp ảnh với người ta còn bị cắt đi nữa là! Tôi nhất quyết không xin lỗi, cô không muốn hợp tác với tôi thì thôi…"
 
"Hi Hi!" Triệu Sướng cau mày đứng bên cạnh khuyên nhủ.
 
Tưởng Hi đẩy anh ta ra: "Tôi nói cho cô biết, người phụ trách sự kiện diễn ra tại đây hôm nay là anh trai tôi. Tôi biết cô nhận được thiệp mời tới đây, nhưng cô có tin tôi chỉ cần nói một câu thôi là chút nữa cô sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài không? Đến lúc đó, chiều hướng của dư luận trên mạng xã hội sẽ bị đảo ngược. Đừng bắt tôi xin lỗi làm gì, mọi người sẽ chế nhạo cô nhiều hơn thôi…"
 
Không còn gì bàn cãi nữa, Tưởng Hi đang đe dọa cô.
 
Cô ta đã nghe anh trai mình nói rằng cậu cả Trữ mua trung tâm thương mại này và toà nhà bên cạnh cho mẹ, hôm nay anh dành thời gian tới đây để thị sát tình hình.
 
Nếu như hôm nay gây chuyện thì thể nào anh trai cũng nuốt sống cô ta cho mà xem.
 
Nhưng "Ngư Ngư" trước mặt cô ta không biết điều đó, thế thì cô ta dư sức hù cô sợ mất mật.
 
Giờ phút này, cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng tìm được cái ghế về, anh ấy bê cái ghế mà đổ mồ hôi đầm đìa.
 
Anh ấy vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng giằng co trước mắt: "Hai người này là ai vậy?"
 
Úc Tưởng ngồi xuống ghế một cách ung dung, thảnh thơi rồi mới lười biếng ngẩng đầu nhìn Tưởng Hi: "Cô nói tiếp đi."
 
Tưởng Hi: What?
 
Thế hoá ra cô không nghe lọt tai câu nào à?
 
Tưởng Hi chỉ vào tổng giám đốc Thẩm, hỏi: "Đây là…"
 
Tổng giám đốc Thẩm nhanh chóng ngắt lời cô ta: "Tôi là sếp của cô ấy." Không phải bạn trai Úc Tưởng đâu, làm ơn đừng ai nhận nhầm nữa.
 
Vẻ mặt của Tưởng Hi dịu đi phần nào: "Ra là sếp hả? Anh Triệu xem rồi nói trực tiếp với anh ấy luôn đi."
 
Triệu Sướng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu anh không phiền thì chúng ta trò chuyện về chuyện trên mạng của Ngư Ngư nhé…"
 
Tổng giám đốc Thẩm còn chưa kịp nói gì thì đã bị lôi đi.
 
Tổng giám đốc Thẩm: Ủa gì dợ?
 
Tổng giám đốc Thẩm còn không quên quay đầu lại hỏi: "Cô có khát không? Bên kia có đối xử nhẹ nhàng…"
 
Tưởng Hi: "Cô được cấp trên o bế như thế nên mới vênh váo thế à?"
 
Lúc lại gần tình cờ nghe thấy câu nói này, thư ký Vương bỗng giật thót tim.
 
Sao tự dưng có thêm một ông sếp đối xử đặc biệt với cô thế này?
 
Thư ký Vương vội vàng kìm nén tâm trạng đang bấn loạn lại: "Ngại quá, xin phép mọi người. Cô Úc, cô còn nhớ tôi không?"
 
Lúc Tưởng Hi đi gặp anh trai mình, thư ký Vương sang chỗ khác để chọn quà nên cô ta không biết thư ký Vương là ai, nhưng vì thấy cách ăn mặc trang trọng, lịch thiệp của anh ấy nên bất giác quan sát khá kỹ lưỡng.
 
Tưởng Hi nói với vẻ không vui: "Chúng tôi đang nói chuyện mà, anh có chuyện gì thì để chút nữa được không?"
 
Thư ký Vương thầm nghĩ: Sao mà được? Cậu cả Trữ bận rộn biết mấy, thời gian của cậu ấy đáng giá ngàn vàng, tôi phải lo làm nhiệm vụ xong còn về phục vụ cậu cả Trữ nữa chứ có rảnh gì đâu.

 
Thư ký Vương không thèm quay đầu lại nhìn Tưởng Hi, đương nhiên cũng không quan tâm đến cô ta nốt.
 
Anh ấy lịch sự hỏi thăm Úc Tưởng: "Lần trước cô Úc trở về có bị cảm sốt gì không?"
 
Úc Tưởng: "Cũng tạm, tôi vẫn khỏe, khỏe như vâm luôn này." Cô ngập ngừng hỏi: "Trữ Lễ Hàn đang ở gần đây sao? Thế tôi cần tránh

xa ra đúng không?"
 
Thư ký Vương: "Cậu cả Trữ chỉ tới đây xử lý vài công việc thôi, sẽ đi ngay ạ."
 
Cô không muốn gặp cậu cả Trữ à?
 
Úc Tưởng: "À, thế thì tốt quá."
 
Thư ký Vương: Gì cơ?
 
Úc Tưởng hỏi anh ấy: "Anh tìm tôi có chuyện gì không?"
 
Tưởng Hi nghe cuộc đối thoại của hai người mà ngây ra như phỗng.
 
Hai người đang nói về ai thế?
 
Trữ Lễ Hàn? Cậu cả Trữ? Là cậu cả Trữ mà anh trai cô vừa khép nép đi theo đó ư?
 
Sao có thể...
 
Sao cô lại quen biết với...
 
Tưởng Hi cắn môi, chắc không phải Úc Tưởng thuê người nói mấy câu này đâu nhỉ?
 
Ngay sau đó, Tưởng Hi nhìn thấy người đàn ông này chìa túi đựng đồ hãng Hermès đang cầm trên tay ra trước mặt Úc Tưởng.
 
"Cô Úc, đây là quà mà cậu cả Trữ bảo tôi chọn, tôi gửi cô." Thư ký Vương nói.
 
Úc Tưởng: "Hả?"
 
Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.
 
"Cô Úc không mở ra xem sao?" Thư ký Vương nhoẻn môi cười, hỏi.
 
Úc Tưởng đắn đo một lúc mới mở túi ra xem.
 
Úc Tưởng đã từng tiếp xúc với một số thương hiệu khi làm ở bộ phận PR trước đây, bởi vậy mà cô có thể nhận ra giá trị của túi xách chỉ bằng một cái nhìn.
 
Tưởng Hi thì càng nắm rõ hơn nữa! Đây là túi xách cổ điển của hãng Hermès Kelly chứ đâu! Đây không còn là vấn đề có đắt hay không nữa mà là có được lấy đúng màu mình thích rồi!
 
Tưởng Hi còn nghi ngờ đây là hàng nhái.
 
Song, cô ta lại nhìn thấy một tấm thiệp.
 
Tấm thiệp này do trung tâm thương mại kế bên in ấn và phát hành, trên đó có cả tên của trung tâm thương mại.
 
Tưởng Hi nghẹn họng, không thể thốt thành lời.
 
Cô ta mím môi, đờ ra như tượng, mãi mà chưa thể hoàn hồn được.
 
"Mấy thứ này cũng dành cho cô Úc tất, mặc dù không phải thứ gì quý trọng nhưng tôi mong cô Úc sẽ vui khi nhận nó." Dù gì khi người ta tặng quà đều nói tương tự như vậy, thư ký Vương cũng nói y chang như vậy.
 
Tưởng Hi chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng này.
 
Trước mắt cô ta là hình ảnh Úc Tưởng mở hai cái hộp còn lại một cách thô bạo.
 
Giá của chỗ quà "mọn" đó ngang ngửa ba cái video mở hộp để quảng cáo cho xa xỉ phẩm của tôi luôn rồi!
 
Tưởng Hi nghiến răng ken két.
 
Trong hộp quà mà cô nhận được là một món đồ sứ và một chiếc khăn lụa.
 
Món đồ gốm sứ ấy là bộ sưu tập lấy cảm hứng từ cây xanh của Hermès, mua trọn bộ sưu tập thì kể ra cũng không đắt đỏ là bao, đổi sang giá tiền tệ Trung Quốc thì chỉ có mấy chục ngàn tệ.
 
Khăn lụa thì là phụ kiện không thể thiếu đối với dòng túi xách cổ điển Birkin và Kelly.
 
Nhưng khi nhìn hoa văn của khăn lụa, Tưởng Hi lại phát hiện đây không phải là một chiếc khăn lụa bình thường có thể mua được với giá hơn bốn ngàn tệ mà có lẽ đây là khăn lụa thuộc bộ sưu tập cổ điển. Có thứ này làm ví dụ so sánh, chiếc cài khăn trị giá hơn một ngàn ở bên cạnh chẳng còn nổi bật như ban đầu nữa.
 
Đến khi lấy lại tinh thần, Tưởng Hi lại nghe Úc Tưởng lên tiếng: "Cảm ơn... Nhưng mà hơi nặng đấy."
 
Tưởng Hi: "..."
 
Thư ký Vương thầm mắng bản thân, sao anh ấy không nghĩ tới điểm này nhỉ? Thật sơ xuất khi chỉ chăm chăm vào sự đồ sứ thực dụng tinh xảo lại giá cao.
 
Úc Tưởng cũng không khách sáo.
 
Cô nhận món quà từ tay anh ấy: "May mà hôm nay có người cầm giúp."
 
Đủ thứ suy đoán hiện lên trong đầu thư ký Vương, anh ấy tỉnh bơ hỏi: "Vậy à? Là bạn của cô Úc sao?"
 
Úc Tưởng buồn cười nhìn anh ấy: "Sếp."
 
Thư ký Vương: "Ồ!"
 
Anh ấy đứng ở đó một hồi mà Úc Tưởng vẫn không có ý định nói thêm gì với anh ấy, thư ký Vương không thể làm gì khác ngoài xoay người rời đi: "Vậy tôi không làm phiền cô Úc nữa."
 
Thư ký Vương vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
 
"Cậu cả Trữ, tôi đã gửi quà đến tận tay cô Úc rồi. Nhưng còn cô Úc thì... Không biết cô ấy có thích không nữa." Thư ký Vương cảm thấy mình có vẻ không được việc cho lắm.
 
Trữ Lễ Hàn trả lời: "Ừ."
 
Anh không nói cho thư ký Vương biết rằng mình cũng đang đi cầu thang xuống dưới.
 
Bên này, Tưởng Hi đã xốc lại tinh thần xong, thì thầm: "Cô biết cậu cả Trữ à?"
 
Chưa đợi Úc Tưởng trả lời, Tưởng Hi đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai ngời ngời, trẻ trung, mặc đồ thường, cao một mét tám mấy cầm chìa khóa xe Ferrari trên tay tiến về phía Úc Tưởng.
 
Sao lại có thêm một người nữa rồi?
 
Tưởng Hi thầm nghĩ.
 
Người này là ai?
 
"Cuối cùng cũng tìm được em rồi." Người vừa đến cất lời, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
Nghe vậy, Tưởng Hi thầm nghĩ: Cũng giống như hồi nãy mình và Triệu Sướng tìm Úc Tưởng, có khi nào là tới cãi nhau không nhỉ?
 
Còn phía bên này, Úc Tưởng cũng quay đầu lại nhìn.
 
… Hà Vân Trác???
 
Khoan đã.
 
Tại sao cha nội này còn tới tìm cô nữa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Hà Vân Trác: "Em ở đây để tham gia sự kiện đúng chứ? Khi nào sự kiện sẽ kết thúc vậy? Anh sẽ chờ em. Sau khi sự kiện kết thúc chúng ta cùng nhau đi uống cà phê được không?"
 
*Đổi xưng hô của Hà Vân Trác khi tên này giả vờ tán tỉnh Úc Tưởng.
 
Anh ta tỏ thái độ vô cùng nhã nhặn và lịch thiệp.
 
Úc Tưởng cạn lời.
 
Tự dưng hôm nay ai cũng rủ cô đi uống cà phê thế kia?
 
Úc Tưởng thẳng thừng hỏi: "Anh muốn nói gì? Nói ngay bây giờ luôn đi."
 
Hà Vân Trác nhìn xung quanh một vòng, sau đó chỉ vào lối thoát khẩn cấp, ngỏ ý: "Chúng ta qua kia nói nhé?"
 
Bấy giờ Úc Tưởng mới từ từ đứng dậy.
 
Tưởng Hi đang đứng ở bên cạnh không biết thân phận của Hà Vân Trác là gì, cũng không dám tự ý chen ngang, cô ta chỉ còn cách cắn răng đứng kế bên để chờ.
 
Bên này, Úc Tưởng và Hà Vân Trác đi tới lối thoát hiểm.
 
Con đường này nối với thang bộ.
 
Trữ Lễ Hàn vừa đi cầu thang xuống, đến đoạn ngã rẽ, anh và nhóm người khá đông đằng sau cùng nghe thấy giọng nói rất khẽ của Hà Vân Trác: "Anh đã suy nghĩ kỹ rồi..."
 
Quản lý trung tâm thương mại thấy Trữ Lễ Hàn dừng chân, không đi tiếp nữa thì lên tiếng theo phản xạ: "Cậu..."
 
Trữ Lễ Hàn giơ một ngón tay lên làm động tác "suỵt".
 
Những người khác đành im lặng.
 
Úc Tưởng: "Sao?"
 
Hà Vân Trác: "Anh bằng lòng nuôi nấng đứa bé này cùng em... Anh không quan tâm đến quá khứ của em. Sau khi nó được sinh ra, anh nhất định sẽ xem nó như con ruột của mình."
 
Úc Tưởng: ???
 
Trữ Lễ Hàn: ...?
 
Úc Tưởng mang thai thật ư? Đã thế cô còn muốn ôm con anh đi với người đàn ông khác, cưới nhau ngay trước mặt anh ư?
 
Còn bên Úc Tưởng lại nghĩ: Điên hả cha?
 
Hệ thống: [Khục!]
 
Hệ thống: [Ha ha ha ha ha ha ha ha!]
 
Đây là lần đầu tiên hệ thống cười tới bến như vậy, tiếng cười của nó đã phá vỡ bầu không khí yên lặng nơi đây.
 
Úc Tưởng: "Có thật là vậy không? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?"
 
Hà Vân Trác: "Anh đã nghĩ kỹ rồi. Úc Tưởng, em thật sự rất đặc biệt." Đặc biệt đến mức suýt chút nữa đã khiến tôi bó, tay, chấm, com, với cô.
 
"Em là người con gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp, anh nghĩ anh không nên vì một chuyện cỏn con như thế mà vứt bỏ em."
 
Úc Tưởng: "Hay anh nghĩ lại lần nữa đi?"
 
Hà Vân Trác: "Không cần nghĩ nữa." Anh ấy nói với giọng chắc nịch.
 
Một cô gái đang mang thai, cần tìm người để giải quyết tình cảnh đáng xấu hổ này đâu thể nào nỡ lòng từ chối một quý ông ga lăng, dịu dàng mà kiên quyết, không sợ bất cứ điều gì như anh ấy chứ?
 
Úc Tưởng: "Anh có biết ba của đứa bé là ai đâu..."
 
Mí mắt của Trữ Lễ Hàn bỗng giật lên, anh vô thức xoay đồng hồ.
 
Anh muốn nghe xem Úc Tưởng định trả lời thế nào.
 
Giờ phút này, những người trong ban quản lý của trung tâm thương mại vô cùng hoang mang.
 
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?
 
Sao cậu cả Trữ lại... Nghe cái chuyện máu chó như phim được chiếu vào lúc tám giờ trên ti vi thế này?
 
Lúc này, Hà Vân Trác ở tầng dưới hỏi: "Là ai? Mà thật ra anh đã đoán được đại khái rồi." Anh ấy an ủi: "Không sao đâu em à."
 
Úc Tưởng: "Không, anh không biết."
 
Úc Tưởng khẽ thở dài.
 
Một linh cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng hệ thống.
 
Cô nàng này lại bắt đầu rồi à?!
 
Có nên cho bà này biết Trữ Lễ Hàn cách đây có mấy mét thôi không?!
 
Nhưng hệ thống đã muộn.
 
Úc Tưởng nhẹ nhàng cất những lời đầy cay đắng: "Ba của đứa bé là một tội phạm giết người, không, phải là một tên sát nhân điên loạn mới đúng. Vốn dĩ tôi cũng yêu anh ấy lắm, nhưng anh ấy thật sự quá đáng sợ. Anh ấy yêu tôi đến tận xương tủy, hễ ai lỡ chạm vào tôi một chút thôi là anh muốn chặt tay người đó ngay. Tôi sợ anh ấy tìm ra anh, giết cả nhà anh, còn chặt anh thành tám khúc rồi thả xuống biển..."
 
Hà Vân Trác: Cái gì?!
 
Trữ Lễ Hàn: "..." Anh bực mình quá, buột miệng cười thành tiếng.
 
Nghe thấy tiếng động lạ, Hà Vân Trác đanh mặt quay ngoắt qua: "Ai đó?"
 
Trữ Lễ Hàn yên lặng đứng ở đó, bóng hình anh đĩnh đạc, xa vời đến mức tưởng chừng không ai có thể chạm đến.
 
Anh cúi đầu, cất giọng trầm ấm: "Úc Tưởng, lên đây."

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện