Úc Tưởng yếu đuối đáng thương bất lực ôm chặt chiếc túi Hermes vào lòng.
Trữ Lễ Hàn thu dáng vẻ của cô vào trong mắt, lúc này thực sự là anh hơi muốn cười.
Không phải là tức đến phì cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà là bị chọc cười.
Dù Úc Tưởng có mở miệng nói lung tung thế nào thì trong bản chất trong người cô vẫn còn non nớt không lành nghề.
Sau đó, anh nghe thấy Úc Tưởng khẽ nói: “Đừng bóp bẹp đĩa của tôi được không…”
Giọng điệu thật đáng thương.
Ý nghĩa lời nói lại khiến người ta tăng huyết áp.
Úc Tưởng: “Đắt lắm đấy.”
Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn chiếc túi trong lòng cô: “Tôi nhờ thư ký Vương chọn quà cho cô, anh ấy chọn cái này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Tưởng: “Còn có cả túi nữa.”
“Cũng không thể nắn cho thay đổi hình dáng được nữa rồi.” Cô nói thêm.
Trữ Lễ Hàn giơ tay chỉ: “Nhìn thấy hướng đó không? Ở khu vực này, tất cả các cửa hàng xa xỉ phẩm đều tập trung ở đó... Hỏng rồi thì lại đi lấy, cô có thể lấy rất nhiều.”
Úc Tưởng: …
Úc Tưởng: Hình như anh ta thật sự có ý đó?
Hệ thống lạnh mặt đáp: [Tôi không hiểu, tôi không biết gì cả.]
Thời điểm này, ý nghĩ của Úc Tưởng nhanh chóng có sự thay đổi.
Nếu như không thể từ chối, vậy thì “lăn lộn” với anh! Nếu như không thể phản kháng, vậy thì nằm bẹp ra đi!
Úc Tưởng thò tay đặt lên đùi Trữ Lễ Hàn.
Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật.
Thực ra, anh rất không quen với kiểu thân mật thế này, ngay cả khi anh đã có kinh nghiệm ở khách sạn.
Cơ đùi anh căng ra ngay lập tức.
Ngay khi Úc Tưởng đang suy ngẫm xem lát nữa sẽ xé bung cúc áo sơ mi hay là khoá quần Âu của Trữ Lễ Hàn ra, liệu có phải bộ đồ cao cấp đặt may riêng trên người anh có chất lượng tốt đến mức xé không rách hay không…
“Cô làm cái gì vậy?” Giọng nói giận dữ của vệ sĩ từ bên ngoài xe truyền đến.
Khoảnh khắc này, Úc Tưởng vội vàng rụt tay lại như thể đi ăn trộm.
Cô rụt người lại.
Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn qua thì thấy cả một vệt từ vành tai đến tận cổ cô đều đã đỏ bừng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này một giọng nói điềm đạm từ bên ngoài xe cũng vang lên theo: “Anh trai, có thể chụp một tấm ảnh không? Không có ý gì đâu, chỉ post lên mạng xã hội thôi… Em chưa từng thấy cái xe nào đỉnh của chóp như xe này luôn.”
Trong lòng Úc Tưởng nói học được rồi!
Úc Tưởng lấy điện thoại ra rồi nói: “Tôi cũng muốn chụp!”
Xem anh có sợ không nào! Lỡ như tôi phát lung tung mọi nơi, không phải là danh tiếng của anh sẽ bị hủy hoại sao?
Trữ Lễ Hàn liếc xéo cô một phát, trong đôi mắt hờ hững của anh xuất hiện nụ cười như có như không.
Anh quay đầu lại, di chuyển ngón tay ra khỏi chốt khóa rồi hạ cửa sổ xe xuống.
Cả người Úc Tưởng lập tức căng cứng.
Căn bản là cô không muốn bị người ta nhìn thấy chút nào.
Lỡ như người nổi tiếng trên mạng này giơ điện thoại thẳng mặt cô, tách tách chụp được một bức ảnh rồi post lên mạng thì mọi chuyện phiền phức rồi.
Chẳng kịp nghĩ ngợi, Úc Tưởng đột ngột ngồi xổm xuống nhưng lại bị một lực ghì lại. Nhìn mới phát hiện ra là dây an toàn, thắt chặt thế này thì không thể ngồi xổm xuống được.
Không còn cách nào khác, Úc Tưởng đành phải nghiêng người sang. Lúc cô gái nổi tiếng trên mạng bên ngoài xe nhìn vào, cô nhanh chóng lao vào lòng Trữ Lễ Hàn.
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn có sự thay đổi nho nhỏ.
Ngay lúc này, cơ đùi anh thậm chí còn căng hơn.
“Chào, chào anh.” Khoảnh khắc nhìn thấy Trữ Lễ Hàn, người nổi tiếng trên mạng bên ngoài xe vô thức nói lắp bắp.
Cô ấy chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Trữ Lễ Hàn, phía dưới thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Đương nhiên cũng không nhìn thấy Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn cũng không thèm nhìn cô ấy mà lạnh lùng nói: “Mời người này đi đi.”
Vệ sĩ ngay lập tức đáp lại rồi giơ tay làm động tác “mời” với cô gái kia.
“Vương Lịch.” Trữ Lễ Hàn trầm giọng nói.
Thư ký Vương bên ngoài xe lập tức lên tiếng đáp lời.
“Lái xe đi.”
“Vâng.”
Thư ký Vương trở lại trong xe, ngồi vào ghế lái rồi không nhịn được mà quay đầu yên lặng nhìn Úc Tưởng.
Anh ấy không hiểu.
Tại sao cậu cả Trữ còn đặc biệt đến gặp cô Úc này nữa? Thế này là chuẩn bị đưa cô Úc đi đâu đó sao?
Người nổi tiếng trên mạng được mời đi đằng kia còn thấp giọng phàn nàn: “Ôi trời, tôi chỉ muốn chụp một bức ảnh thôi mà, cần gì mà phải hung dữ như vậy chứ? Có tiền thì ghê gớm lắm sao!”
Giọng cô ấy từ từ nhỏ dần đi.
Rất nhanh sau đó có người đến gần rồi kéo cô ấy lại.
“Đừng có nói nữa, vừa nãy hình như người phụ trách hoạt động có nhận ra đó là xe của ai.” Người bên cạnh khuyên can.
“Xe của ai cơ?”
“Trữ Lễ Hàn.”
“Cậu… Cậu cả Trữ hả?!” Người nổi tiếng trên mạng lập tức mở to mắt.
“Vậy người phụ nữ trong xe anh ấy là ai thế?” Bên cạnh có người không kiên nhẫn cắt ngang.
Cô gái kia lắc đầu nói: “Tôi nào có trông thấy người phụ nữ nào đâu?”
“Hả? Thật à? Vừa nãy lúc đi ra, cả một đám vệ sĩ vây quanh, tôi có cảm giác hình như là tôi nhìn thấy một người phụ nữ mà.”
Trong hội trường.
Tổng giám đốc Thẩm và Triệu Sướng, quản lý của Tưởng Hi, vẫn đang nói chuyện riêng với nhau ở phía bên kia của lối thoát hiểm.
“… Đại khái chính là ý này, ngài hiểu không?” Triệu Sướng nói một mạch xong còn thêm câu hỏi đuôi.
Lúc này anh ta mới cảm thấy khát nước, trong lòng thầm mắng một tiếng con mẹ nó thật là rách việc! Ngư Ngư kia sớm liên hệ thì sớm gật đầu, cũng chẳng cần lãng phí nhiều sức lực của anh ta như thế.
“Tôi đi lấy nước nhé.” Triệu Sướng vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng tổng giám đốc Thẩm, anh ấy thậm chí còn hung ác nhìn chằm chằm anh ta.
Cứ như thể nhìn thấy kẻ thù giết cha, cắt đứt nguồn tài chính của người ta, hất đổ bát cơm của người ta vậy.
Triệu Sướng: ?
Tổng giám đốc Thẩm chầm chậm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn Úc Tưởng hợp tác với các cậu để bán hình tượng ư? Chuyện người hâm mộ và cư dân mạng công kích cô ấy trước đây, cứ thế là xong rồi sao?... Đậu xanh rau má! Cút đi cho ông! Công ty của các cậu là gì ấy nhỉ? Được rồi, cũng chẳng cần phải nói với tôi, tôi trực tiếp liên hệ với bên phía nền tảng để người ta gửi thư luật sư đến cho các cậu.”
Triệu Sướng hơi ngẩn người ra.
Làm sao mà lại kích động như thế này cơ chứ?
Úc Tưởng chính là Ngư Ngư hay sao?
Cô ấy là mẹ anh chắc?
Có điều nghĩ đến vẻ ngoài của Úc Tưởng, Triệu Sướng lại ngay lập tức có những suy nghĩ lệch lạc.
Anh ta điều chỉnh nét mặt lại rồi nói: “Ai mà không thể gửi thư luật sư chứ? Anh nghĩ là chúng tôi sẽ sợ hay sao?”
Trong hai năm qua, những người nổi tiếng đều gần như biến thư luật sư thành giấy vệ sinh, đã thế còn chẳng ai thực sự chú ý đến thứ này.
Tổng giám đốc Thẩm chỉ tay vào mũi Triệu Sướng mà mắng: “Cậu cứ đợi mà xem chúng tôi có nghiêm túc hay không.”
Giỡn hả!
Thời điểm này, có bảo vệ Úc Tưởng đủ và đúng lúc hay không sẽ phụ thuộc vào việc hình tượng của anh ấy như thế nào ở chỗ cậu cả Trữ, chỗ Lăng Sâm Viễn, à, hoặc là còn ở chỗ Hà Vân Trác nữa.
Mắng xong, tổng giám đốc Thẩm ung dung quay người.
Triệu Sướng đột nhiên nổi giận, anh ta sa sầm mặt đi ra ngoài, miệng thì không ngừng chửi rủa: “Cái công ty này là một lũ thiểu năng hay sao? Chuyện đôi bên cùng có lợi không tốt à? Con mẹ nó, lại muốn Trạng chết Chúa cũng băng hà hả?”
Sau khi ra ngoài, anh ta mới nhận ra là tất cả mọi người trong hội trường đều đang nhìn về hướng bên ngoài cổng lớn.
“Có chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra vậy?” Triệu Sướng tiện tay túm lấy một người rồi hỏi.
“Vừa rồi hình như là tôi đã trông thấy Trữ Lễ Hàn.” Có ai đó nói.
Triệu Sướng sửng sốt.
Đương nhiên anh ta đã nghe nói qua về tiếng tăm lẫy lừng của Trữ Lễ Hàn, có điều, đó căn bản không phải là nhân vật mà người ở tầng lớp này của anh ta có thể tiếp cận được.
Anh ta bèn nhanh chóng quay đầu tìm Tưởng Hi.
Phải cùng cô ta mắng Úc Tưởng và cả ông chủ của Úc Tưởng mấy câu! Mẹ nó chứ!
Chỉ có mỗi tổng giám đốc Thẩm là chết sững.
Bởi vì anh ấy phát hiện… Không thấy Úc Tưởng đâu nữa rồi.
Anh ấy nhanh chóng rút điện thoại ra gọi sang cho Úc Tưởng.
Ngay khi tiếng chuông điện thoại reo lên, sự im lặng bên trong xe lúc này lập tức bị phá vỡ.
Úc Tưởng vẫn đang vùi trên đùi Trữ Lễ Hàn.
Đang định nâng eo thẳng dậy nghe điện thoại thì Trữ Lễ Hàn đã ấn cô lại. Bàn tay to rộng