Bất cứ ai cũng đã từng đọc sách, báo.
Họ thường đọc báo về kinh tế tài chính hoặc tài chính, và sách về Bill Gates hầu như được ví là "sách gối đầu giường".
Những người đang hóng chuyện phía sau chưa đọc tiểu thuyết bao giờ, cũng không biết tình hình trước mắt cụ thể ra làm sao, bọn họ nghe vậy thì khẽ gật đầu, tự nhủ quả là vậy thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đừng để sự nông nổi nhất thời chi phối để rồi gây ra nuối tiếc về sau.
Nhưng mà... Cậu cả Trữ biết yêu thật ư?
Thậm chí giữa hai người họ còn từng có mối quan hệ thân mật hơn nữa?
Dù thế nào đi chăng nữa, thật sự quá khó khăn để liên tưởng một nhân vật cao quý, không gần sắc dục và xa vời như cậu cả Trữ với chuyện đó.
Ngay lúc bầu không khí lại ngưng trệ, Trữ Lễ Hàn cất tiếng.
"Các anh đi được rồi."
Người phụ trách trung tâm thương mại là người lấy lại tinh thần đầu tiên: "À vâng, vâng!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họ cũng không dám hỏi nhiều, ai nấy cũng có một suy nghĩ rằng dám hóng hớt chuyện này thì có ngày ngoẻo thật, thôi phắn nhanh cho rồi. Lúc cậu cả Trữ yêu cầu họ có mặt thì họ lại tới là được chứ gì?
Úc Tưởng thấy những người đi theo Trữ Lễ Hàn lần lượt leo thang bộ lại.
"Bịch bịch bịch", một lát sau, tiếng bước chân đã đi xa, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.
Úc Tưởng rơi vào trầm tư.
Úc Tưởng: Anh ta định trùm bao bố vác mình đi để giết ư? Trữ Lễ Hàn có thói quen mang súng bên mình không nhỉ? Nhà nước thì cấm đấy nhưng trong tiểu thuyết có cấm không?
Lần này đến phiên mặt mày hệ thống như đưa đám.
Hệ thống: [Tôi cũng không biết nữa...]
Giờ đây, hệ thống thật sự vô cùng hối hận.
Biết vậy nó nên báo cho Úc Tưởng biết rằng Trữ Lễ Hàn ở ngay gần đó, hơn nữa còn càng ngày càng tiến gần về phía cô mới phải.
Nếu vậy thì chí ít cốt truyện sẽ còn đường cứu chữa...
Nhưng nhìn vào tình hình trước mắt, nó thấy người sắp hẹo rồi chứ đừng nói là cốt truyện.
Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn và vệ sĩ có thân hình cao to, vạm vỡ đứng cạnh anh trên cầu thang.
Úc Tưởng đếm một lượt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn năm người!
Trữ Lễ Hàn gọi một cuộc gọi: "Lái xe đến trước cửa tòa nhà bên cạnh trung tâm thương mại."
Ở đầu dây bên kia, thư ký Vương nghe máy, ban đầu anh ấy ngẩn người một lúc rồi mới đáp: "Vâng."
Mới vừa rồi thư ký Vương còn đang tự hỏi cậu cả Trữ đang ở đâu.
Hừm, cậu cả Trữ cũng tới nơi tổ chức sự kiện ở tòa nhà bên cạnh à?
Thư ký Vương nhanh chóng lái xe qua đó.
Cứ thế, một chiếc xe Mercedes-Benz Maybach VS680 chễm chệ trước cửa hội trường tổ chức sự kiện.
Đó là một chiếc xe với đường nét mạnh mẽ, logo trên xe cực kỳ nổi bật.
Gần như tất cả những người cả trong lẫn ngoài hội trường đều đổ dồn sự chú ý về phía chiếc xe.
Nếu như đó là VS80 sang trọng thì giá cả trên dưới năm triệu. Chỉ riêng chi phí cho việc bài trí khoang xe cùng với các thiết bị, linh kiện bên trong thôi đã cao đến mức khiến người ta chắt lưỡi hít hà rồi.
Đương nhiên, đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng là... Đây không phải chỗ cho phép đậu xe, trừ khi... Trừ khi đó là sếp lớn của khu vực CBD này! Hoặc là con trai của sếp...
"Xe của ai thế? Có anh nhà giàu nào trong số các nhà tài trợ của sự kiện hôm nay tới dự à?"
"Không biết nữa, chẳng nghe nói gì cả."
"Hình như có sếp nào đó đang thị sát trung tâm thương mại kế bên đấy... Có khi nào là người trong xe không?"
Trong thoáng chốc, chiếc xe này đã thu hút gần như toàn bộ KOL có mặt tại hội trường, ngay cả bên tổ chức sự kiện cũng cảm thấy tò mò.
"Muốn qua chụp một tấm ghê, bình thường chẳng mấy khi được chiêm ngưỡng loại xe này!"
"Cô dám đi không?"
"Có gì mà không dám?"
Ở bên này, Trữ Lễ Hàn gọi điện thoại xong mới nhìn về phía Úc Tưởng: "Đi với tôi."
Úc Tưởng phân vân.
Hình như cô không được phép chọn nhỉ?
Không thì rồi mấy anh to con, cường tráng bên cạnh cũng vác cô đi thôi.
Úc Tưởng ngoan ngoãn đi theo, tưởng tượng ra mười tám kiểu chết cho mình trong vòng một phút ngắn ngủi.
Trong sự bảo vệ chặt chẽ của các vệ sĩ, Úc Tưởng đi theo sau lưng Trữ Lễ Hàn đi ra bằng lối thoát hiểm.
Người đi đường gần đó, kể cả các KOL đang ở trong hội trường đang nhìn qua cửa sổ sát đất đều không kiềm được reo lên.
"Chính chủ chiếc xe đi ra rồi hả?"
"Thấy rõ không? Thấy rõ không?"
"Bị vệ sĩ vây quanh đó kìa, cơ mà anh chàng ở giữa cao quá trời... Anh ta quay mặt sang kìa, cái đậu phộng! Gì mà đẹp trai quá xá vậy, còn trẻ măng nữa!"
"Cô bảo cô dám qua đó chụp mà? Cô đi hỏi anh đẹp trai đó xem thử anh ấy có cho cô chụp không? Có khi còn xin Wechat được cũng nên."
"Có vệ sĩ mà... Mà hình như có một cô gái trong đó nữa, nhưng mà vệ sĩ chắn mất rồi nên không thấy rõ..."
Úc Tưởng: Sao mình giống ngôi sao thế nhỉ.
Hệ thống: [Giề cơ? Cô còn mắc bệnh hoang tưởng nữa à?]
Chẳng mấy chốc ảo tưởng trong đầu Úc Tưởng đã biến thành mây khói.
Lúc họ đi tới trước một chiếc xe Maybach, vệ sĩ mở cửa xe ra.
Trữ Lễ Hàn: "Lên xe."
Úc Tưởng: Đệt mợ, gì sợ vậy!
Hệ thống không màng quan tâm đến những gì mình vừa nhìn thấy.
Nó ngu mới tin Úc Tưởng lần nữa.
Úc Tưởng đứng yên tại đó, không nhúc nhích.
Thậm chí cô còn bất giác rụt vai lại do chênh lệch nhiệt độ vì đột ngột ra ngoài, trông cô khá tội nghiệp.
Trữ Lễ Hàn ngoái đầu lại: "Sợ rồi à?"
Hừ.
Cho dù bết bát cách mấy cũng phải gồng lên, không được để người ta khinh mình!
Dù gì cô cũng lường trước được rằng mình sắp về với ông bà tới nơi rồi! Bà chấp luôn, chết sớm đầu thai sớm!
Gương mặt của Úc Tưởng trắng nõn nhưng khi cô liếm môi, bờ môi hồng hào trở nên căng mọng, long lanh sau khi dính nước bọt.
Úc Tưởng: "Hơi bồn chồn thôi, mà cũng hơi kích thích nữa."
Trữ Lễ Hàn: "Kích thích gì cơ?"
Úc Tưởng: "À, ngộ nhỡ anh điên máu quá, quyết định nhốt tôi trong xe mà làm nhục tôi ngay trước mắt bao người thì sao?"
Trữ Lễ Hàn nhìn cô chòng chọc, yết hầu khẽ động đậy.
Hệ thống lại thấy xây xẩm mặt mày.
Hệ thống: [Nói thật đi, cô đọc thể loại người lớn nữa đúng không?]
Úc Tưởng: Đâu có! Cậu không biết truyện tổng tài bá đạo thời xưa lắc xưa lơ này đều có mấy đoạn kinh điển như vậy hả?
Hệ thống: [...]
Coi mẻ thạo chưa kìa!
Thuộc nằm lòng hơn cả tác giả nguyên tác luôn!
Lúc này, vệ sĩ đứng kế bên không kiềm được đỏ mặt.
Thành thật mà nói, quý cô họ Úc này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức đến tận bây giờ bọn họ vẫn không dám nhìn thêm cái nào.
Không thể không nói sự chém gió của Úc Tưởng ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Trữ Lễ Hàn.
"Xem ra cô không hề sợ hãi chút nào." Trữ Lễ Hàn cất giọng, nghe giọng điệu chẳng biết anh đang buồn hay đang vui.
Bấy giờ Úc Tưởng mới vịn cửa xe chui vào, vừa vào xe vừa đáp lời: "Cũng sương sương."
"Xách giùm tôi với, tôi xách không được." Úc Tưởng lên tiếng nhờ vả một cách khó khăn.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn túi xách Hermès mà cô đang cầm trên tay, hình như hơi khó thật.
Thế là anh đưa tay ra,