“...”
Trong chớp mắt, Trữ Lễ Hàn gần như đã cho rằng mình đã nghe nhầm.
Cô ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao mà to gan vậy?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu như cô Úc đã không xảy ra chuyện gì vậy thì đừng đứng cản đường ở đây nữa.” Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói.
Cô cho rằng bản thân mình xinh đẹp nên mọi chuyện đều phải theo ý cô có đúng không?
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Úc Tưởng đột nhiên vang lên.
Cô nhanh chóng ấn nút nghe: “Này này, tôi ở chỗ này này. Anh có thấy chiếc xe Rolls-Royce đó không? Ừ... Tôi ở chỗ đó đấy, đang ngồi xổm này.”
Úc Tưởng nói xong thì đứng dậy.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen đánh lái qua đây.
Lúc này Úc Tưởng mới nhìn Trữ Lễ Hàn: “Tôi đứng ở chỗ này là để đợi xe chứ không phải là đặc biệt đứng đây để chờ cậu cả Trữ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Tưởng nói xong thì vỗ váy phủi hết bùn đi rồi bước tới bên cạnh chiếc xe kia.
Đó là một chiếc Volkswagen màu đen.
Trữ Lễ Hàn nhìn liếc qua một cái, chỉ có thể thấp thoáng nhìn ra người lái xe là một người đàn ông.
Trữ Lễ Hàn lên tiếng: “Vừa rồi cô Úc nói câu đó là có ý gì?”
“Thế nào gọi là là có ý gì?”
Trữ Lễ Hàn nhìn cô, lên tiếng rất lịch sự: “Nếu cô Úc đúng là chỉ đứng đây đợi xe thì tại sao cô lại nói câu nói đó?” Ánh mắt lạnh lẽo của của anh dừng trên người Úc Tưởng.
Úc Tưởng thầm nghĩ, anh cứ bức ép cô nữa đi, xe của cô sắp rời đi rồi.
Úc Tưởng thở dài: “Cậu cả Trữ có biết thế nào là giăng lưới không? Tôi chỉ tiện tay thả chút mồi mà thôi.” Ai mà quan tâm chuyện anh có mắc lưới hay không cơ chứ?
Trữ Lễ Hàn: ...
Tôi là cá đấy à?
Trữ Lễ Hàn lại liếc nhìn chiếc Volkswagen màu đen lần nữa: “Đây liệu có phải là tấm lưới tiếp theo mà cô Úc giăng không?”
Úc Tưởng: ?
Ồ, rõ ràng là anh hiểu lầm mất rồi, anh tưởng rằng người đến đón cô là bạn nam nào đó.
Úc Tưởng: “Dịch vụ đặt xe taxi trực tuyến đấy, anh chưa từng thấy bao giờ à?”
Sau khi nói xong, Úc Tưởng sải bước đi tới phía trước, mở cửa xe và ngồi vào trong xe.
Chỉ nghe thấy tiếng đạp ga và một làn khói xả ra, chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn mím chặt môi, cảm thấy hơi xấu hổ. Đó là sự xấu hổ sau khi phát hiện ra bản thân mình đã làm một việc bất lịch sự với người khác.
Thư ký Vương vẫn chưa ngộ ra được mối quan hệ của Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn là gì. Thế nhưng, từ cuộc trò chuyện vừa rồi thì có thể thấy họ khá là thân thiết?
Nếu vậy anh ấy chắc chắn không thể để cậu cả Trữ hiểu lầm!
Thế là thư ký Vương ngập ngừng nói: “Chiếc xe đó đúng là xe của dịch vụ đặt xe taxi trực tuyến, phía trên thân xe còn ghi bốn chữ “Đặt xe Đô Đô” nữa đấy ạ.”
Trữ Lễ Hàn: “...”
Trữ Lễ Hàn: “Tôi biết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phía bên này, Trữ Lễ Hàn cũng nhanh chóng lên xe.
Thư ký Vương còn đang do dự không biết nên hỏi về mối quan hệ giữa cô gái trẻ đó và cậu cả Trữ hay không? Dù sao thì bên cạnh cậu cả Trữ chưa từng xuất hiện phái nữ nào thân thiết với anh đến vậy. Làm rõ mối quan hệ của hai người thực ra là để tiện cho cấp dưới biết rõ mà phân biệt phải trái đúng sai, tránh để lộ ra biểu cảm không phù hợp và làm mọi thứ rối tung.
Thư ký Vương do dự hết lần này đến lần khác rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nói: “Cậu cả, cái cô Úc kia...”
Trữ Lễ Hàn cũng không có ý định che giấu.
Dù sao thì vụ việc này cũng bắt nguồn từ ý đồ xấu xa của kẻ chủ mưu ngấm ngầm sau lưng.
Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói: “Cô ấy là người ở khách sạn Hải Lệ ngày hôm đó.”
Thư ký Vương đã hiểu ngay lập tức.
Mặt anh ấy biến sắc và ngay lập tức không nhắc đến cô Úc kia nữa.
Dù sao thì đối với Trữ Lễ Hàn mà nói, chuyện bị gài bẫy ngày hôm ấy như một sự sỉ nhục.
Thư ký Vương nghĩ đến dáng vẻ của Úc Tưởng, trong lòng thầm nhủ quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà. Lần này gặp lại, sao cô còn có thể to gan đến như vậy?
“Vậy anh có muốn tôi điều tra cô ấy hay không...”
Thực ra Trữ Lễ Hàn gần như đã đoán ra kẻ chủ mưu đằng sau là ai rồi, chuyện này không liên quan đến Úc Tưởng.
Không cần.
Nhưng khi hai chữ này đến bên môi bỗng biến thành: “Anh có thể để mắt tới cô ấy, cô ấy và Lăng Sâm Viễn có thể có qua lại với nhau.”
Thư ký Vương bỗng phấn chấn hẳn lên: “Vâng!”
Mối quan hệ này khá là phức tạp.
Cô gái này quả là trâu bò, sao cô ấy có thể nhận tiền của Lăng Sâm Viễn để tiếp cận cậu cả Trữ vậy?
“À đúng rồi, áo khoác của anh...” Thư ký Vương chợt nhớ ra.
Trữ Lễ Hàn: “Coi như đã vứt rồi đi.”
Nhưng cũng có thể là Úc Tưởng sẽ lấy đó làm cái cớ để đến tìm anh lần nữa, lý do là muốn trả lại cho anh.
Ở phía bên này Úc Tưởng cũng đang nói chuyện phiếm với hệ thống: Cậu nhìn mà xem, anh ta thật lạnh lùng vô tình, tôi đã chủ động mời anh ta như thế rồi mà anh ta còn từ chối tôi.
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Anh ta vẫn luôn đứng đắn như vậy mà]
Úc Tưởng: Liệu cậu có từng nghĩ đến cái trường hợp cái phương diện kia của anh ta có vấn đề hay không?
Hệ thống rất muốn gục ngã: [Không phải cô là người rõ chuyện này hơn tôi sao!]
Tôi cũng không phải người trêu chọc anh ta!
Úc Tưởng bĩu môi: Vậy chẳng lẽ là bởi vì sức hấp dẫn của tôi không đủ để làm anh ta rung động sao?
Hệ thống đã tỉnh táo lại. Nó nói: [Cô có sức hấp dẫn ư? Cho dù là nguyên chủ có là cái bình hoa vô dụng đi chăng nữa thì chỉ cần cô ta không mở miệng là có thể hấp dẫn được vài ba người đàn ông rồi. Còn cô giờ chỉ cần mở miệng là có thể chọc cả đám đàn ông tức chết.]
Úc Tưởng đã cạn mợ lời.
Tòa lâu đài cổ cách thành phố rất xa, vì vậy trên đường đi dù sao cũng phải tìm chuyện gì đó để làm.
Vì vậy, Úc Tưởng tiếp tục hỏi: Vậy làm sao bây giờ? Tôi không có sức hấp dẫn, thai cũng đã sảy rồi, làm sao Trữ Lễ Hàn có thể kết hôn với tôi được nữa đây?
Hệ thống: [Cô thử học Ninh Nhạn đi? Trước khi thích nữ chính thì mấy ông nam phụ đều có tình cảm sâu đậm với Ninh Nhạn cả.]
Úc Tưởng: Như vậy không được đâu, nhỡ may tôi học xuất sắc quá bọn họ đều thích tôi thì phải làm sao? Vậy không phải nữ chính sẽ chẳng còn tác dụng gì à.
Hệ thống cũng không giễu cợt cô suy nghĩ nhiều, người ta ngây thơ cao quý còn cô là tiểu yêu tinh, hai người không phải người cùng chung chí hướng.
Hệ thống vậy mà đã rất ngây thơ nghiêm túc ngẫm nghĩ vấn đề này một lúc rõ lâu.
Ngay sau đó, hệ thống nặng nề thở dài một hơi rất sâu rồi nói: [Cô vẫn nên là chính bản thân mình đi, đừng có mà phá vỡ hình tượng nhân vật.]
Úc Tưởng: Ây.
Thấy đùa hệ thống chẳng vui gì cả, Úc Tưởng dứt khoát dựa lưng vào ghế ngủ gà ngủ gật.
Ở phía bên kia trong lâu đài cổ.
Quần áo trên người nữ chính đột nhiên bị rách, cô ấy suýt chút nữa đã bẽ mặt trước mắt bao người.
Hà Vân Trác ga lăng đưa áo khoác của mình cho cô.
Nam chính Lăng Sâm Viễn hoàn toàn không thể chen vào được.
Thực ra chuyện này chính là do chị gái của nữ chính - Ninh Nhạn làm ra.
Ngay cả Hà Vân Trác cũng là do cô ta sai khiến.
Bởi vì nửa tiếng sau, quần áo của Ninh Nhạn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Cô ta giống như một con thiên nga trắng cao ngạo đứng bơ vơ ở nơi đó và lập tức nhận được sự thương cảm của không ít người.
Điều Ninh Nhạn muốn chính là vu oan cho nữ chính.
Để tất cả mọi người cho rằng mọi chuyện đều là do nữ chính làm, còn nữ chính thì đã sớm tìm được con tốt thí mạng thay cho mình.
Ninh Nhạn bị cô ấy hại đến thê thảm, và trở thành người duy nhất bị bẽ mặt.
Theo như cốt truyện ban đầu, lúc này là lúc bia đỡ đạn Úc Tưởng trời xui đất khiến mà xuất hiện và chịu thay cái tiếng oan này.
Nhưng lúc này Úc Tưởng không có ở đây.
Tòa lâu đài cổ bỗng loạn lanh tanh bành.
Còn lúc này Lăng Sâm Viễn đang làm gì?
Anh ta đang đứng ở cửa chính của tòa lâu đài cổ và chặn một người phụ nữ lại.
Trên tay người phụ nữ này vẫn cầm một chiếc gậy tự sướng.
Lăng Sâm Viễn nhìn lướt qua hỏi: “Cô đang phát sóng trực tiếp à?”
Cô hot girl mạng hơi lo lắng gật đầu.
“Cô đang quay cái gì vậy?” Lăng Sâm Viễn hỏi.
“Tôi, tôi chỉ là quay lại sơ sơ hôn lễ của ngày hôm nay thôi...”
“Tôi hỏi cô, vừa rồi cô quay gì ở chỗ này.”
Sắc mặt Lăng Sâm Viễn sầm xuống, sự uy hiếp trên khuôn mặt lạnh lùng cay nghiệt hiện càng rõ hơn.
Cô hot girl mạng không còn cách nào khác đành đưa điện thoại di động ra, ấp úng nói: “Tôi quay được cảnh... Cậu cả Trữ và một cô gái...”
Lăng Sâm Viễn lướt xem thử.
Có hình ảnh và video.
Trong video, Trữ Lễ Hàn đi về phía Úc Tưởng, cởi áo khoác âu phục ra và khoác cho Úc Tưởng.
Úc Tưởng và ông anh trai của của anh ta đúng là có quan hệ với nhau.
Mà còn là quan hệ không đơn giản.
Lăng Sâm Viễn ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cho cô hai trăm ngàn để mua lại chiếc điện thoại này. Tốt nhất là cô nên quên hết những gì cô đã thấy đi, quên hết những bức ảnh và video mà cô đã quay chụp đi.”
“Vâng, vâng...”
Lúc này Lăng Sâm Viễn mới quay trở lại lâu đài cổ.
Mà cũng chính lúc ấy nữ chính kiên cường đứng ở nơi đó, đôi mắt rưng rưng còn đôi môi đã thì suýt nữa nghiến nát.
Cô ấy chỉ có thể bất lực biện giải cho bản thân mình: “Không phải tôi...”
Mặt mày Lăng Sâm Viễn tối sầm nhưng lại không tiện ra mặt trực tiếp giải quyết chuyện này.
Anh ta nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại bí mật để nhờ người giải quyết sự việc.
Nửa tiếng sau, một cô con gái khác của nhà họ Ninh đã đến chịu tiếng oan thay.
Trong nguyên tác.
Ngoài mặt thì nam chính đối xử lạnh lùng với nữ chính, thậm chí còn buông những lời nhục mạ để khiến cô ấy tránh xa anh ta.
Cuối cùng, tác giả tiết lộ nam chính âm thầm giải quyết không ít rắc rối cho nữ chính, điều này thực sự khiến vô số độc giả cảm động.
Nhưng những điều này không liên quan gì đến Úc Tưởng - người đang một lòng muốn về nhà đi ngủ.
Cô cởi lễ phục ra rồi nhanh chóng tắm nước nóng. Đến khi tắm xong