“Thật ngại quá, là do tôi tới khá đường đột.” Hà Vân Trác khẽ mỉm cười, sau đó trực tiếp đi qua quầy lễ tân, đẩy cửa rộng hơn rồi đi vào văn phòng.
Có thể thấy cái người này, bên ngoài thì lễ phép lịch sự nhưng bá đạo thì đã khắc sau vào xương cốt.
“Anh là cậu Hà đúng không? Trước đây tôi rất may mắn có dịp được ăn tối cùng với ba anh.” Tổng giám đốc Thẩm đẩy chiếc ghế lãnh đạo bên dưới ra rồi nhanh chóng đứng dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải là anh ấy quá niềm nở mà chủ yếu là vì hiện tại chuyện làm ăn khó khăn, gặp được người giàu hơn mình thì chính là đại gia của mình!
Hà Vân Trác liếc nhìn anh ấy.
Khuôn mặt này rất xa lạ, Hà Vân Trác lập tức biết cái gọi là “ăn tối cùng” của anh ấy hẳn là chỉ tới cho đủ số lượng thôi.
“Thật ngại quá, là tôi tới quấy rầy rồi, cô đã bàn chuyện xong chưa?” Hà Vân Trác nói, cúi đầu xuống nhìn bản hợp đồng trước mặt Úc Tưởng.
Tổng giám đốc Thẩm: “Còn chưa xong, nhưng... Cậu Hà đang có chuyện gì sao? Chuyện hợp đồng thì ngay mai tôi và Úc Tưởng bàn tiếp cũng được.”
Hà Vân Trác cười nói: “Tại bữa tiệc hôm qua, tôi và nhà họ Úc đã hẹn cùng nhau đi du lịch. Nhưng có lẽ là vì quá bận nên người nhà họ Úc quên nói với Úc Tưởng.”
Anh ta cũng không cảm thấy chuyện lôi kéo Úc Tưởng không làm việc đàng hoàng có gì không tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổng giám đốc Thẩm không kìm được nhìn Úc Tưởng.
Đây là... Đã gặp phụ huynh rồi sao?
Tổng giám đốc Thẩm hơi do dự.
Trước đó cô đã có Lăng Sâm Viễn và cậu cả Trữ rồi, anh ấy có nên cứu vớt Hà Vân Trác đang bị cắm cái sừng dài ngoẵng trên đầu hay không?
Mà thôi cứ kệ anh ta đi.
Không thể can thiệp bừa bãi vào chuyện của người có tiền được đâu.
Tổng giám đốc Thẩm gật đầu: “Được, không sao đâu, hai người đi đi. Vừa hay đúng lúc, Úc Tưởng cầm bản hợp đồng này về nhà xem dần đi.”
Úc Tưởng: “...”
Anh thật đúng là không có cốt khí!
Hà Vân Trác cười nói: “Tổng giám đốc Thẩm rất dễ nói chuyện, nãy Úc Tưởng còn nói là khó xin nghỉ, tôi lại không nghĩ như vậy.”
Tổng giám đốc Thẩm căng thẳng tột đột, anh ấy nghe những lời này còn cho rằng Hà Vân Trác đang cố tình cười nhạo anh ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổng giám đốc Thẩm lúng túng cười: “Ha ha, vậy sao?”
Lúc này Úc Tưởng không nhịn được quay đầu nhìn về phía Hà Vân Trác.
Cái người này đã mách lẻo cô với cấp trên của cô. Nếu như không phải tổng giám đốc Thẩm vẫn còn nhớ đến chuyện cô và Lăng Sâm Viễn còn có chút quan hệ thì có khi anh ta đã thành công rồi.
Người đàn ông này thật nham hiểm.
“Đi thôi.” Hà Vân Trác nói xong định giúp Úc Tưởng cầm túi xách, kết quả là nhìn trái nhìn phải xong phát hiện ra Úc Tưởng vốn không mang theo túi xách.
Tổng giám đốc Thẩm nhìn lướt qua rồi lập tức sai người mang một túi hồ sơ đến và bỏ hợp đồng vào đó.
Hà Vân Trác do dự một lúc nhưng vẫn không cầm giúp Úc Tưởng.
Nếu cầm túi hồ sơ đi bên cạnh Úc Tưởng thì trông anh ta rất giống thư ký của Úc Tưởng.
Hà Vân Trác đích thân đến nhận nhưng tổng giám đốc Thẩm lại không dám đắc tội Hà Vân Trác.
Úc Tưởng biết chuyện đi làm của mình hôm nay coi như xong rồi.
Cô ngáp một cái rồi mới chậm rãi đứng dậy, đi theo Hà Vân Trác xuống lầu dưới ánh mắt quan sát đánh giá của vô số đồng nghiệp.
Khi xuống đến tầng dưới, Úc Tưởng liếc qua nhìn.
Ferrari GTO.
Nghe nói hình như chiếc xe này có giá hơn bốn mươi triệu?
Khó trách ánh mắt dòm ngó của các đồng nghiệp lại khiếp sợ đến vậy.
Hà Vân Trác đi vòng từ phía sau qua mở cửa xe cho cô: “Cô Úc, mời vào.”
“Chờ một chút, tôi gọi điện thoại đã.” Đầu tiên Úc Tưởng mở danh bạ lên lướt tới một dãy số rồi gọi điện thoại cho bác cả nhà họ Úc.
Hà Vân Trác: “...”
Tính cảnh giác cao thật.
Thế nhưng vô ích thôi, ở đây anh ta có nói gì thì ở đầu bên kia cũng sẽ đưa ra cái cớ như thế.
Úc Tưởng rất nhanh kết thúc cuộc hội thoại, ở đầu dây bên kia bác cả nhà họ Úc liên tục dặn dò cô là đừng làm mất mặt nhà họ Úc, phải tạo mối quan hệ tốt với cậu Hà.
Úc Tưởng chỉ nghe vào tai này ra tai kia.
Chao ôi, đã muốn lợi dụng cô thì phải nghe theo cô còn không thì muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không phải chuyện của cô.
“Bây giờ thì cô tin rồi chứ?” Giọng nói của Hà Vân Trác vang lên bên tai cô, anh ta cười nói: “Tôi không có lừa cô đúng không?”
Lúc này Úc Tưởng mới ngồi vào ghế lái phụ.
“Hôm nay cô Úc đã cúp điện thoại của tôi thì chớ, tại sao ngay cả WeChat cũng không đồng ý kết bạn vậy? Muốn tìm cô Úc thật không dễ chút nào.” Hà Vân Trác vừa nói vừa khởi động xe.
Úc Tưởng: “WeChat?”
Hà Vân Trác: “Tài khoản tên AC đó chính là của tôi.”
Úc Tưởng thầm nghĩ cái tên này của anh ta cũng khá là thiểu năng đấy.
Hà Vân Trác dường như ngay lập tức nhận ra cô đang nghĩ cái gì. Anh ta vội nói: “AC có nghĩa là Adaptive Control, dịch ra có nghĩa là tự điều khiển thích nghi.”
Úc Tưởng: “Ồ.”
Cái tên này của anh ta cũng quá là cao cấp rồi.
Cô chép miệng nói: “Ảnh đại diện WeChat của anh trông giống một kẻ lừa đảo.”
Hà Vân Trác: “...?”
Anh ta nhướng mày, kìm lại sự mất hứng mà sửa đúng lại: “Ảnh đại diện của tôi là Arthur Rubinstein.”
Úc Tưởng: “Ai vậy?”
Hà Vân Trác cứng họng trong giây lát, sau đó anh ta hỏi ngược lại: “Ngay cả người này mà cô Úc cũng không biết hay sao? Ông ấy là nhà diễn tấu piano nổi tiếng thế giới.”
“Nếu như anh để ảnh đại diện là Beethoven thì tôi chắc chắn sẽ biết.”
Hà Vân Trác mím môi không nói nữa.
Anh ta cảm thấy mình và Úc Tưởng hoàn toàn không cùng đẳng cấp, có giao tiếp thì cũng chỉ như nước đổ đầu vịt vậy. Quả nhiên nhà họ Úc sa sút rồi, con gái trong nhà đều không học vấn không nghề nghiệp như thế này.
Trên đường đi, Hà Vân Trác gần như không mở miệng nói gì nữa.
Úc Tưởng cảm thấy rất tốt, vô cùng tốt.
Dù sao thì người tức giận cũng đâu phải cô.
Thực ra thì Úc Tưởng gần như có thể đoán ra được tại sao ảnh đại diện của Hà Vân Trác lại là cái thứ này.
Bởi vì chị gái Ninh Nhạn của nữ chính biết chơi piano.
Hà Vân Trác đương nhiên là thông qua cách này ngầm thể hiện tình yêu của mình.
Nữ chính cũng rất hiểu piano.
Cô ấy có thiên phú hơn chị gái mình nên sau này Hà Vân Trác cảm thấy nữ thần của mình danh không đúng với thực nên đã chuyển qua thích nữ chính hơn.
Úc Tưởng chậc lưỡi rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ ngắm phong cảnh.
Trong lòng thầm nhủ chuyện yêu hận tình thù của mấy người này đều không theo thói thường, mạch não người nào người nấy đều không giống người bình thường.
Không biết đã lái xe mất bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài một câu lạc bộ.
Lúc này Hà Vân Trác mới mở miệng lần nữa: “Cô có biết chơi golf không?”
Úc Tưởng: “Không biết.”
“Bi-a thì sao?”
“Cũng không.”
“Còn cưỡi ngựa?”
“Cũng không.”
“...Vậy cô biết cái gì?”
Úc Tưởng ngẫm nghĩ một lúc rồi thốt lên hết sức thẳng thắn và hùng hồn: “Cái gì tôi cũng không biết!”
Cơn giận của Hà Vân Trác trào dâng và ngay sau đó anh ta đã kìm lại được.
Úc Tưởng đang nghĩ đến việc khuyên anh ta, thôi bỏ đi, đừng cố chấp nữa, ngấm ngầm mưu tính tôi không đáng đâu. Có khi tôi còn chưa chết anh đã tức đến mức mắc ung thư tuyến tiền liệt rồi.
“Không