Tôi Thà Cô Độc Cả Đời Còn Thoải Mái Hơn Yêu Anh

Anh có muốn em chết không?


trước sau

Phòng bệnh ICU.

“Cạn ly!” Tô Nam Chi cụng ly với Cố Giang Hành. Một người bị suy thận có thể uống rượu mà không hề thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt Tô Nam Chi dữ tợn, cuối cùng cũng đưa được Diệp Tam Tuế vào trại giam, Cố Ngộ Thù trước đây luôn ngăn cản nên nhà họ Tô không thể động đến Diệp Tam Tuế.

Cố Giang Hành nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Nếu không phải có em, đến nay tôi vẫn bị nhà họ Diệp lừa gạt, nếu tôi mà bị nhà họ Diệp phá rối, nhà họ Cố này sẽ là của Cố Ngộ Thù. Em rõ ràng là rất yêu anh ta, nhưng lại nhiều lần đâm anh ta một dao ngay khi sắp thành công. Cho dù là năm năm trước hay là năm năm sau, em thật độc ác.”

Tô Nam Chi cười lạnh, cô ta yêu Cố Ngộ Thù, nhưng Cố Ngộ Thù không yêu cô ta, năm năm trước anh yêu Kiều Sam nên cô ta đã đánh cắp kết quả nghiên cứu của Cố Ngộ Thù, còn phóng hỏa. Năm năm sau, anh yêu Diệp Tam Tuế nên cô ta ghen tị và căm hận, muốn hủy hoại sự nghiệp và tình yêu của Cố Ngộ Thù muốn hoàn thành.

Tình cảm là gì, dù sao cũng không bằng tiền đúng thời điểm của Cố Giang Hành.

Cô ta uống cạn ly rượu vang đỏ, Cố Ngộ Thù vẫn đối xử với cô ta có chút tình cảm, cô ta chưa sẵn sàng từ bỏ, có thể tận dụng cô ta đều tận dụng: “Vẫn chưa kết thúc, nếu anh ấy yêu người khác, thì tôi sẽ giết hết tất cả những người anh ấy yêu, thế thì anh ấy sẽ là của tôi.”

Cố Giang Hành mỉm cười, nhưng trong mắt hiện lên một tia kỳ quái: “Thực sự là lòng dạ độc ác.”

Đúng, chỉ cần giết tất cả.

Bao gồm Cố Ngộ Thù!

Diệp Tam Tuế cứ nghĩ rằng cô sẽ chết trong trại giam.

Ngày đầu tiên.

Cô đã chịu rất nhiều sự hành hạ dã man, họ đông người, đẩy cô vào góc để đấm đá loạn xạ, không cho cô ăn, thậm chí còn cởi quần áo của cô, nhìn thấy hình xăm trêи cơ thể cô, họ cười mỉa mai và thô tục, khạc nhổ vào người cô.

Cho dù cô đau đớn đến nỗi không còn sức đi hận ai, cô vẫn không khỏi nghĩ, Cố Ngộ Thù thật sự rất đáng ghét!

Đối mặt với loại hành hạ này, cô

cũng không quan tâm, dù sao cô cũng sắp chết rồi.

Tất nhiên, bởi vì sẽ chết, nên... tuyệt đối sẽ không để bị bắt nạt.

Cô là bác sĩ, không biết rằng bác sĩ rất đáng sợ sao?

Sáng sớm cùng ngày, cô làm ướt gối, trực tiếp bịt kín hơi thở phì phò của bà chị kia, cho đến lúc người sắp chết mới buông tay.

Cô lạnh lùng cảnh cáo mọi người: “Nếu có ai trong mấy người còn dám đánh tôi, lần sau đi ngủ, tôi sẽ móc mắt của mấy người, khiến người điếc. Tôi không sợ chết. Có thời hạn, vô thời hạn, xử bắn đều có thể, đừng chơi với những kẻ liều lĩnh, chơi không lại đâu.”

Về sau còn ai dám bắt nạt cô!

Ngày hôm sau, Cố Ngộ Thù đến gặp cô.

Cách tấm kính, Diệp Tam Tuế tham lam nhìn anh, giống như lần cuối cùng vậy.

Cơ thể cô đã bắt đầu từ chối thức ăn, cô không thể ăn bất cứ thứ gì.

Chắc cơ thể cũng có nỗi niềm riêng, muốn gọn ghẽ rời khỏi thế giới này.

Cô có linh cảm rằng mình sắp chết rồi.

Cố Ngộ Thù có vẻ mệt mỏi mà đang tham lam nhìn cô.

Họ không nói gì cả.

Cuối cùng, vẫn là Cố Ngộ Thù khàn giọng nói, giọng nói mang vẻ không thể phản bác lại: “Nam Chi sảy thai dẫn đến suy thận, hiện tại đang cần thận gấp. Bệnh viện có hồ sơ về thận của em, em rất phù hợp, tôi đưa em ra ngoài, em hiến một quả thận cho Nam Chi đi.”

Khóe miệng Diệp Tam Tuế co giật, cô đau đến mức thở không ra hơi, hai mắt như khô lại, cô biết mình sẽ chết nên đã ký vào giấy hiến xác, vì vậy bệnh viện trêи cả nước đều có hồ sơ của cô.

Ha, không ngờ rằng một quả thận đã cho Cố Ngộ Thù, quả thận còn lại lại cho Tô Nam Chi.

Ha ha!

“Anh muốn em hiến không?” Cô nhẹ nhàng hỏi, thật ra, điều cô muốn hỏi là - anh có muốn em chết không?

“Tất nhiên rồi!” Lúc này anh rất muốn lôi Diệp Tam Tuế ra khỏi đó.

“Được, em hiến.” Cô cười, không sao cả, sắp chết rồi, nếu cái mạng này có thể làm Cố Ngộ Thù vui, thế thì quá tốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện