Diệp Tam Tuế sẵn sàng hiến thận, nên nhà họ Tô đương nhiên không còn cách nào khác là phải thả người ra ngoài, nếu không thì... hành vi để con gái của họ vào ICU và giam Diệp Tam Tuế vào tù là quá vô lý.
Tô Nam Chi choáng váng khi nghe tin Diệp Tam Tuế sẽ hiến một quả thận, thật ra cô ta đã giả vờ bị bệnh và tìm cớ tống Diệp Tam Tuế vào tù, cô ta còn muốn nhắc khéo Cố Ngộ Thù mình đã hiến qua một quả thận, chỉ còn một quả thận nên mới dẫn đến kết quả là suy thận.
Còn hiện tại... Diệp Tam Tuế hiến một quả thận tới, cô ta không thể không nhận, nếu không vở kịch này sẽ bị lộ.
Cố Ngộ Thù đã đưa Diệp Tam Tuế đến bệnh viện để hồi phục sức khỏe, ca phẫu thuật cũng đang được chuẩn bị.
Diệp Tam Tuế biết rằng trước khi phẫu thuật, bác sĩ sẽ kiểm tra chi tiết cho cô, nếu cô chỉ còn một quả thận thì không thể đồng ý hiến được.
Vì vậy, cô đã âm thầm rời bệnh viện.
Chỉ khi chết đi, quả thận mới được hiến tặng.
Cô đến gặp ba, thân hình gầy guộc dựa vào bia mộ: “Ba à, con rất nhanh sẽ đến bên ba rồi, ba đừng lo, kẻ hại ba sẽ phải trả giá. Ba biết không? Con đã nhận một người anh trai siêu giỏi, sau khi con chết, anh ấy sẽ giúp chúng ta báo thù.”
Cô nói chuyện với ba mình thật lâu, nói từ khi cô còn nhỏ cho đến khi cô lớn lên, hóa ra cuộc đời này nhỏ như vậy, nói một lúc đã hết rồi.
Cô tự mình lái xe một quãng đường dài để đến Xuân Thành, nơi mà trước đó cô và Cố Ngộ Thù đã hẹn tổ chức hôn lễ.
Nhưng hiện tại chỉ có mình cô đến.
Cô đứng ở đó, đứng dưới gốc cây cầu hôn, cô đã chôn chiếc nhẫn mà Cố Ngộ Thù đã cầu hôn hồi ấy, nếu có kiếp sau, em sẽ gả cho anh.
Cô lại lặn lội trở về rồi dừng lại trước nhà của Cố Ngộ Thù, cô muốn nhìn anh lần cuối, cơ thể đã không chịu đựng được nữa, dựa vào tay lái thở gấp.
Tình cờ thấy Cố Ngộ Thù kiên quyết đi ra ngoài, bên cạnh có ba trợ lý, kiên quyết, khí thế mạnh mẽ.
Cô bật cười, chàng thiếu niên mà cô từng yêu đã trở thành vương, lật tay thành mây, che tay thành mưa, giống như cô tưởng tượng.
Cô lặng lẽ quan sát, một mình thực hiện một lời từ biệt đau đớn tâm can nhưng lại lặng lẽ.
Cố Ngộ Thù đột nhiên dừng lại nhìn xung quanh, ảo giác của anh, vào lúc đó, dường như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào anh, trái tim đang nhói lên.
Không
có gì xung quanh cả ngoại trừ một chiếc xe chung.
Tuy nhiên, anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ linh tinh, Diệp Tam Tuế không biết đã đi đâu, anh vừa có chút tin tức, anh phải bắt người phụ nữ đó trở lại dù cho ở tận chân trời góc bể!
Mẹ kiếp!
Cô luôn có thể chạy trốn, năm năm trước là vậy, năm năm sau cũng thế.
Diệp Tam Tuế trốn vào ghế lái, biết Cố Ngộ Thù đi rồi mới ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên, cô phát hiện ra có một chiếc xe ô tô đột nhiên đi theo Cố Ngộ Thù, điều khiến cô chú ý là... cô gặp qua người trong xe.
Trong kho tư liệu của Diệp Trầm Phù, là người thuộc hạ ẩn nấp của Cố Giang Hành, người vừa mới ra tù, rất nhiều việc xấu xa đều do anh ta làm.
Diệp Tam Tuế lập tức khởi động xe đuổi theo, đồng thời liên tục gọi điện cho Cố Ngộ Thù nhưng người này vẫn không bắc máy.
“Trả lời điện thoại!”
“Mau trả lời điện thoại! Cố Ngộ Thù!”
Đột nhiên cô phát hiện phía trước có một con dốc dài, sau đó là một khúc cua gấp, rơi xuống chính là vách đá, chiếc xe phía trước cô dường như không đạp phanh vậy, bởi vì trọng lực tiếp tục tăng tốc...
Diệp Tam Tuế nhìn chiếc xe kia đang đến gần xe của Cố Ngộ Thù, nghiến răng đạp mạnh chân ga, đánh tay lái sang bên phải rồi tông vào chiếc xe bên cạnh.
Cô mang theo quyết tâm muốn chết của mình, dùng mạng sống của mình để ngăn chặn nguy cơ tử vong cho Cố Ngộ Thù.
Còn Cố Ngộ Thù ở trong xe, đang sử dụng Bluetooth để liên lạc với chính quyền Xuân Thành: “Anh có chắc Diệp Tam Tuế đã đến đó không?”
Chẳng hiểu sao trái tim anh như bị vò thành một đống, anh ôm chặt tim bỗng thở không ra hơi, anh có linh cảm không lành, sau lưng truyền đến tiếng nổ lớn...
Tài xế nhìn anh: “Cậu Cố, phía sau có một vụ tai nạn xe cộ, cậu có muốn dừng lại không?”
“Không cần, đến Xuân Thành ngay!” Hai mắt Cố Ngộ Thù đỏ hoe, không thể dừng lại được. Anh thực sự có một linh cảm rất xấu, hình như có liên quan đến Diệp Tam Tuế...
.
Anh phải nhìn thấy người phụ nữ này!
Ngay bây giờ!
Sau tai nạn xe cộ, mọi người rất nhanh đã tụ tập lại.
Diệp Tam Tuế ngẩn ra, ánh mắt kiên định nhìn về phía Cố Ngộ Thù, nhìn anh tăng tốc đi xa, chậm rãi nở một nụ cười.
Trả lại cho anh, trả lại tất cả cho anh.
Quả thận trao cho anh, mạng sống trao cho anh, tình yêu cũng trao cho anh.
Ánh sáng trong mắt cô dần dần biến mất.