(*) Bốn triệu NDT ~ 13 tỷ VNĐ
Vẫn còn tức giận với anh à?
Lời nói đầy dịu dàng, toát lên sự cưng chiều.
Làm cho sắc mặt Hạ Viên Hàng và tên tóc vàng thay đổi.
Hạ Viên Hàng không biết Dịch Trạch Thành, nhưng chỉ cần nhìn ngữ khí nói chuyện là có thể biết quan hệ của hai người không phải bình thường.
Về phần tên tóc vàng vừa rồi còn thề son sắt muốn giết Hoắc Từ, thì giờ lại đứng ngơ ra ở đó.
Hàn Kinh Dương cười một tiếng, chỉ vào Dịch Trạch Thành nói: “Nếu cậu muốn giết chết cô ấy, đoán chừng cậu phải hỏi người anh em tốt* này của tôi trước đã.”
(*) Sắt sứ ~ Người bạn tốt: Người dân ở Bắc Kinh gọi anh em mình là "sắt sứ ". Họ chủ yếu mô tả các mối quan hệ tốt đẹp và mạnh mẽ như sắt (có kinh nghiệm qua công việc khó khăn) và gần gũi như sứ (được thử nghiệm bằng lửa). Một lớp ý nghĩa sâu xa là vì đồ sứ rất dễ vỡ nên nó đại diện cho tình cảm giữa hai người là rất quan trọng.
Người được Hàn Kinh Dương gọi bạn bè tốt chắc chắn cũng là người trong ‘vòng’. Tuy rằng tên tóc vàng không có trong ‘vòng’ đó nhưng hắn thấy người này không giống những người hắn biết trong ‘vòng’ đó.
(*) Từ vòng đại diện cho những người trong cùng một tầng lớp. Trong những gia đình có quyền lực thì chia ra rất nhiều tầng lớp, ai ở tầng nào thì chơi với tầng đó.
Hàn Kinh Dương thấy dáng vẻ này của tên tóc vàng, nhất thời giễu cợt một tiếng, thì ra tên này tưởng anh ấy lừa hắn.
“Đây là người anh em ở cùng đại viện với tôi từ nhỏ. Mấy năm nay ở nước ngoài cứu người, giờ mới trở về.”
Anh liếc nhìn tên tóc vàng một cái, nói tiếp: “Tính ra thì cha cậu với cha anh ấy còn có chút chuyện xưa. Thập niên 90, cha cậu chuyển ngành được chính là nhờ chú Dịch đó.”
Tên tóc vàng trợn tròn cả mắt, cẩn thận hỏi: “Ngài họ Dịch?”
Tiểu tử này ỷ vào cha ruột, ra ngoài làm xằng làm bậy, đương nhiên là cũng hiểu được cha hắn thăng quan tiến chức thế nào.
Hơn nữa mỗi lần lễ tết, ông già nhà hắn đều hồi tưởng lại những tháng năm làm lính, lãnh đạo của ông trên vai đều có quân hàm cao. Cho nên sau khi nghe xong hai chữ chú Dịch, trái tim hắn liền lộp bộp rơi xuống.
Dịch Trạch Thành lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn ta rồi cúi đầu hỏi Hoắc Từ: “Không có bị thương chứ?”
Đương nhiên Hoắc Từ biết anh đến đây để giải vây cho mình, thu hết toàn bộ lệ khí trên người lại, ngoan ngoãn dựa vào anh như một bé thỏ con.
Cô khẽ lắc đầu, cắn cắn môi, âm thanh mềm mại: “Em không sao.”
Thật ra thì giọng nói ngày thường của cô rất ngọt, nhưng do ánh mắt quá sắc bén, lạnh lùng, nên đã che giấu đi âm thanh mềm mại ngọt ngào của cô.
“Dịch thiếu, chuyện này..... thật sự là nước lớn trôi miếu Long Vương*.” Khuôn mặt tên tóc vàng so với khóc còn khó coi hơn.
(*)Nước lớn trôi miếu Long Vương: Tình cảnh người cùng một nhà có những hiểu lầm, xung đột và tranh chấp vì không biết nhau.
Hàn Nghiêu nãy giờ im lặng, phì cười: “Ai là người một nhà với cậu.”
Tuy không nói rõ, nhưng ai cũng hiểu câu này đang ám chỉ tên tóc vàng tự dát vàng lên mặt.
Hàn Kinh Dương là một tên yêu nghiệt, anh ấy sẽ không hạ mình làm những việc như vậy.
Còn Dịch Trạch Thành lại quá lạnh lùng, anh chưa từng thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Có những lần ánh mắt sắc bén của anh còn hiệu quả hơn cả những lời chế nhạo.
Người độc miệng nhất trong đám người bọn họ lại không có ở đây cho nên Hàn Nghiêu đành phải ra tay.
Ở trong phòng bao này, tên tóc vàng cũng được coi như chúng tinh phủng nguyệt, đến Hạ Viên Hàng, người mở ra cuộc tụ hội này cũng phải nể mặt hắn. Vậy mà khi ba người này bước vào, một người không thèm nhìn hắn, một người trực tiếp dùng lời nói làm nghẹn chết hắn.
(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.
Chỉ còn lại một người có vẻ thân thiện hơn, hắn ta quay qua cầu cứu Hàn Kinh Dương.
Ai ngờ tên yêu nghiệt Hàn Kinh Dương lại không cười nữa, “Đại Nghiêu nói đúng, không thể bám víu quan hệ bậy bạ được.”
...
Cũng không biết ai đã tắt nhạc, phòng bao yên tĩnh đến nổi tiếng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo, ba người này đều có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Cuồng, thật sự là quá ngông cuồng, nói chuyện không hề nể mặt mũi ai hết.
Khiến tên tóc vàng kinh sợ, dù bị người ta đánh thành cái dạng này mà một câu cũng không dám nói.
“Có chuyện gì sao em lại không nói cho anh biết, ai cho phép em một mình đến mấy nơi này?” Dịch Trạch Thành nhìn cô, chân mày vẫn nhíu chặt, dáng vẻ như anh đang rất tức giận.
Hoắc Từ nhìn anh, miệng không tự chủ được cong lên, lòng bàn tay của anh thật ấm.
Hoắc Từ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, ngón tay tác oai tác quái, cuối cùng mười ngón tay đã đan vào nhau.
Đứng bên cạnh cô là anh, mà người đang thay cô nói chuyện lại chính là anh em của anh.
Cho đến bây giờ đây là lần đầu tiên có người ra mặt vì cô. Trước kia đã từng có người chỉ vào chóp mũi cô mắng chửi, nhưng cô chỉ có thể khó chịu đứng im đó, không thể phản bác lại. Sau này, khi cô lạnh lùng, sắc bén hơn, ai dám động vào một đầu ngón tay cô, cô sẽ giết kẻ đó.
Nhờ sự mạnh mẽ kiên cường này nên cô mới thành công hơn những người trong giới.
Nhưng hôm nay, lại có người che chở trước mặt cô, hỏi cô, có chuyện sao không nói cho anh biết.
Mặc dù mối quan hệ này là giả, nhưng sự quan tâm này lại là thật.
“Người quản lý của em biết người mẫu mới bị bọn họ đưa đến đây, anh ấy mới đến để dẫn người đi, nhưng lại bị giữ lại. Bọn họ gọi điện nói muốn em đến mới thả người.” Giọng Hoắc Từ vừa mềm mại vừa dịu dàng.
Lời nói hay cử chỉ đều thể hiện, tôi bị bọn họ ức hiếp. Mà cô đã hoàn toàn quên mất mình đá một cước mạnh mẽ dứt khoát khiến tên tóc vàng kia ngã lăn.
Khuôn mặt Dịch Trạch lạnh lẽo, nhìn Hàn Kinh Dương một cái.
Hàn Kinh Dương nói: “Bây giờ đã là thời đại gì rồi, mọi thứ đều quan trọng tôi tình cô nguyện. Ép buộc người ta là chuyện không tốt, chúng ta đều là công dân tuân thủ pháp luật. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e là cảnh sát sẽ đến tận cửa đấy.”
Chuyện này là Hạ Hàng Viên kêu làm.
Cho nên Hạ Hàng Viên lập tức đứng ra, nhanh chóng giả thích: “Hàn thiếu, đây thật sự là hiểu lầm. Cô gái này tự nguyện đến, chẳng qua lúc người quản lý đến, giữa hai bên mới có một chút hiểu lầm nhỏ thôi.”
“Bây giờ còn hiểu lầm không?” Dịch Trạch Thành nhìn hắn, hỏi.
Hạ Viên Hàng cười gượng gạo: “Không còn, đương nhiên là không còn rồi. Tất cả đều đã giải thích xong, chuyện này là do chúng tôi không đúng.”
“Đi thôi.” Dịch Trạch Thành từ lúc tiến vào, lông mày vẫn luôn nhíu chặt.
Mùi vị trong phòng bao quá khó ngửi, hơn nữa anh lại rất mẫn cảm với mùi, nên đã ngửi được mùi của vật gì không nên có rồi.
Bạch Vũ nghe xong lời này, nhanh chóng cùng Mạnh Phàm mỗi người một bên đỡ Allie ra ngoài.
Dịch Trạch Thành dắt tay Hoắc Từ đi ra.
Vừa ra khỏi cửa, Dịch Trạch Thành liền rụt tay lại, ai ngờ lại bị bàn tay mềm mại, mảnh khảnh kia sít sao nắm chặt.
Hoắc Từ không buông tay, cô thấp giọng nói: “Không được buông tay, bọn họ vẫn còn nhìn đấy.”
Hàn Kinh Dương và Hàn Nghiêu đi theo sau, vừa vặn nghe được câu này. Hai người nghiêng đầu nhìn qua cô gái này, thú vị, cô gái này thật là thú vị.
Hàn Nghiêu huýt vào vai Hàn Kinh Dương, quăng cho anh một ánh mắt.
Ngụ ý chính là, anh nhìn đi, em nói không sai chứ.
Đi đến thang máy, Hàn Kinh Dương hỏi: “Chúng ta có quay lại không?”
Phòng đối diện chính là phòng của bọn họ, bọn họ đang chơi bài, Hàn Nghiêu nói chuyện điện thoại xong, đến nói cho Dịch Trạch