Chìa khóa trong tay Hàn Nghiêu, giờ như củ khoai lang phỏng tay.
Chỉ tại anh mồm năm miệng mười, nhưng không phải bắt người tay ngắn mà anh thật sự cảm thấy Hoắc Từ là một cô gái tốt.
Là người trọng nghĩa, cô biết rõ người quản lý xảy ra chuyện là một cái bẫy, không nói hai lời liền chạy đến.
Hào phóng, anh mới nói có một câu, cô đá ném chìa khóa xe qua. Cô không nói mượn mà nói cầm.
Đây chắc là do cô đã xem anh như bạn bè rồi.
Hồi trước Hàn Nghiêu còn cảm thấy cô quá lạnh lùng, bây giờ mới biết, có vài người chính là ngoài lạnh trong nóng.
Cũng có người cảm động như anh nhưng cũng có người chỉ biết phá hư phong cảnh.
Dịch Trạch Thành trầm tĩnh nhìn cô, thản nhiên nói: “Cô không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ sợ cô bị tổn thương đến gân cốt, không cầm máy ảnh được.”
Anh nói xong, Hàn Kinh Dương bên cạnh hận không thể túm anh lại. Khó trách tên này là cẩu độc thân ngàn năm, chỉ với bộ dáng băng tuyết ngàn năm không tan thì cô gái nào có thể chịu được. Khi nãy Hàn Nghiêu nói nhiều như vậy, vốn tưởng rằng anh không muốn quản, ai ngờ sau khi bắt con mã về, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng dậy đi ra cửa.
Chỉ biết mạnh miệng.
Hoắc Từ đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy rồi nên cũng không tức giận, mà cười một tiếng: “Anh yên tâm đi, tay tôi rất khỏe. Đến đó, tôi sẽ cố gắng chụp ảnh thật tốt cho anh.”
Nhìn cô đi, cô thật là tốt, anh nói cái gì thì chính là cái đó.
......
Bạch Vũ đỡ Allie cũng cảm kích Dịch Trạch Thành: “Dịch tổng, lần này thật sự cảm ơn ngài. Qua mấy ngày nữa xin mời ngài cùng hai vị bạn tốt của ngài nhất định phải nể mặt, để tôi cảm ơn ba người thật tốt.”
“Không cần.” Dịch Trạch Thành liếc mắt nhìn Bạch Vũ.
Tài xế của Hàn Kinh Dương lái xe đến, hôm nay Dịch Trạch Thành và Hàn Nghiêu đều ngồi xe anh ấy đến.
Dịch Trạch Thành nhấc chân đang muốn rời đi, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhíu mày nhìn Bạch Vũ.
“Anh đừng cho cô ấy thêm phiền toái là được.”
Anh từ trước đến nay chính là người như vậy, nói ít, ngắn gọn. Có điều lúc nói ngắn gọn quá mức sẽ sinh ra vài phần không rõ ràng.
Sau khi xe rời đi, Hoắc Từ vẫn còn đứng tại chỗ, khóe mắt chân mày đều toát lên sắc xuân. Bạch Vũ gọi một tiếng, cô ngoảnh đầu lại nhìn, đắc ý nói: “Em đã nói rồi mà anh ấy thích em.”
Bạch Vũ: “...”
Đến anh cũng nhịn không được giội một gáo nước lạnh: “Người ta sợ em gãy tay thì phải đi tìm nhiếp ảnh gia khác lần nữa thôi.”
Sao anh lại không biết cô gái này còn có bệnh tự mình đa tình nữa vậy. Nhưng mà quen biết Hoắc Từ nhiều năm, anh chưa từng thấy cô đối với ai như vậy cả.
Vậy mà lần đầu tiên muốn đương, cô đã khiêu chiến độ khó cao như vậy rồi.
Nghĩ vậy, Bạch Vũ cũng hơi đau lòng.
Hoắc Từ hừ lạnh một tiếng, vung vẩy cái chìa khóa xe mà Hàn Nghiêu đã kín đáo đưa lại cho cô.
“Lên xe, đưa cô ấy về thôi.”
Định hỏi địa chỉ Allie, ai ngờ Hoắc Từ lại phát hiện cô ấy ở cùng với Bạch Vũ. Cô chau mày, hỏi: “Sao anh lại ở cùng với người phụ nữ lộn xộn này?”
Xu hướng tính dục của Bạch Vũ cũng không phải là chuyện gì bí mật.
(*) Xu hướng tính dục, chỉ sự bị hấp dẫn về mặt tình cảm hoặc về mặt tình dục bởi người khác giới tính hoặc người cùng giới tính với mình hoặc cả hai một cách lâu dài.
“Cái đồ ngốc này là em họ anh, chưa tốt nghiệp cấp ba nhưng không chịu học tiếp. Con bé nghe thấy anh là người quản lý người mẫu, liền sống chết muốn đến Bắc Kinh làm người mẫu. Em cũng biết mà, bố anh mất sớm, khi còn bé đều do hai người cậu chăm sóc anh. Cho nên bây giờ con bé tới, anh cũng phải chăm sóc tốt cho nó. Nếu là người khác, dù có chết ở đó thì anh cũng không thèm nhìn cái nào đâu.”
Bạch Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hoắc Từ lái xe, giờ mới hiểu được. Thảo nào Bạch Vũ một mực nâng cô gái Allie này, cô là thợ nhiếp ảnh, đối với tố chất của một người mẫu chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Tuy Allie cao, dáng người không tệ, nhưng tứ chi cứng nhắc, biểu hiện trước ống kính kém xa các người mẫu khác mà Bạch Vũ dẫn dắt.
Hóa ra là bởi vì có tầng quan hệ này nên hết lần này đến lần khác anh ấy cứ nhét cô ta vào mấy cái quảng cáo mỹ phẩm.
“Tiểu Từ, lần này thật cám ơn em. Làm liên lụy đến em rồi.” Bạch Vũ nghĩ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hạ Viên Hàng có tà tâm không dứt với Hoắc Từ, lại còn có thêm tên tóc vàng Tào Dương, năm ngoái một người mẫu trẻ bị hắn chơi đùa suýt nữa xảy ra án mạng.
Tuy có lúc những người quản lý cũng kêu người mẫu đi tiếp rượu, nhưng cũng không muốn đẩy người ta vào hố lửa.
Loại người như tên Tào Dương này, bọn họ đều ngầm mắng chửi, nghe nói bữa tiệc nào có hắn ta, nhất định không sẽ để người của mình đến.
Bạch Vũ không biết Allie sao lại lăn lộn một chỗ với Tào Dương, dù sao đợi nó tỉnh rượu, thì mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Hoắc Từ không hỏi tiếp mà hỏi sang chuyện khác: “Bây giờ anh không phản đối em đi Châu Phi với anh ấy rồi hả?”
Bạch Vũ nở nụ cười, may mắn cô vẫn còn băn khoăn chuyện này. Nhưng mà giờ anh đang nợ ân tình Dịch tổng, làm sao lại không biết xấu hổ mà phản đối, hất hất tay: “Nếu như anh còn phản đối thì anh chính là Bạch Nhãn Lang*. Huống chi anh phản đối có tác dụng sao?”
(*) Bạch Nhãn Lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Mấy ngày vừa rồi, anh đã hủy không ít công tác.
Lái xe đến dưới tiểu khu nhà Bạch Vũ, hai người đàn ông đỡ Allie ra. Hoắc Từ chuẩn bị khởi động lái xe đi, kết quả Bạch Vũ gọi cô lại, lúng túng nói: “Tiểu Từ, nếu không thì em lên chung với anh đi?”
Hoắc Từ lạnh lẽo nhìn anh.
Bạch Vũ thấp giọng nói: “Dù sao con bé cũng là con gái, hai người đàn ông bọn anh làm gì cũng bất tiện.”
Hoắc Từ mỉm cười, đóng cửa xe lại, đi lên.
Bạch Vũ là người nơi khác, chính anh cũng nói, từ nhỏ không có cha. Mẹ một tay nuôi anh lớn, bây giờ có thể mua nhà ở Bắc Kinh, cố gắng như vậy cũng không dễ dàng.
Lúc trước Hoắc Từ có đến nhà anh một lần, sắp xếp gọn gàng, trang trí cũng rất ấm áp.
Nhưng lần này vừa bước vào cửa thì thấy trên ghế salon tất cả đều là quần áo phụ nữ, ngay cả áo ngực cũng có.
Trước cửa ra vào, giày cao gót tán loạn khắp nơi.
“Hai ngày nay anh bận quá, chưa kịp thu dọn.” Bạch Vũ thấy Hoắc Từ cau mày, liền nói.
Allie đầu óc không tỉnh táo đang tựa vào người Mạnh Phàm, đột nhiên che miệng, như muốn ói.
Bạch Vũ vội vàng đỡ cô ta, để cô