Tôi Thích Anh Ấy Như Vậy

Chương 7


trước sau


 
Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn anh, muốn chơi cô à?
 
Lúc này Dịch Trạch Thành đã buông chân cô ra, giãn mày, thản nhiên nói: “Nếu cô còn cảm thấy đau, thì có thể tự mát xa dọc theo cẳng chân, tốt nhất là trong vòng nửa tiếng nữa không nên vận động mạnh.”
 

Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn anh, “Anh dạy tôi cách mát xa đi.”
 
Dịch Trạch Thành đã cầm cái túi thể thao trên mặt đất, đứng dậy.
 
Bình thường lúc đứng Hoắc Từ muốn nhìn mặt anh cũng phải ngẩng đầu lên nhìn, chứ đừng nói tới bây giờ cô còn đang ngồi dưới đất.
 
Hai người cứ giằng co như vậy một lúc, khi Hoắc Từ cho rằng anh sẽ phủi tay rời đi thì Dịch Trạch Thành lại để đồ trong tay xuống. 
 
Hôm nay anh vẫn mặc tây trang nhưng không đeo caravat, cổ áo sơ mi hơi rộng mở, thiếu đi vài phần cấm dục, tăng thêm vài phần hương vị khác.
 
Anh ngồi xổm xuống trước mặt Hoắc Từ, duỗi tay ra cầm lấy cẳng chân cô. Ấn từ dưới lên trên, lực đạo không nhẹ không nặng, quả thật cô cảm thấy một chút cảm giác đau còn sót lại đang dần tan biến.
 
Nhưng trong lòng Hoắc Từ lại đang tưởng tượng lúc anh mặc áo blouse trắng thì sẽ có phong thái thế nào?
 
“Nhớ rõ chưa?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

 
Cô vội vàng ngẩng đầu lên thì liền nhìn ánh mắt thản nhiên, thâm thúy và ngũ quan góc cạnh của anh, một khuôn mặt anh tuấn như vậy đột nhiên phóng đại trước mặt khiến người suốt ngày nhìn người đẹp như cô cũng không nhịn được mất hồn.
 
Vẻ đẹp của con người nằm ở chỗ khí phách, giọng điệu.
 
Có không ít người mẫu nam có gương mặt yêu nghiệt, mũi cao mày kiếm, nhưng trên người bọn không có khí chất thong dong, tự phụ như Dịch Trạch Thành.
 
Không đợi Hoắc Từ nói chuyện, Dịch Trạch Thành đã đứng lên, lần này anh trực tiếp cầm túi rời đi.
 
Cho đến khi anh đi vào phòng thay quần áo nam cách đó không xa, Hoắc Từ mới nhớ, cô đã quên cảm ơn người ta.
 
Hoắc Từ tự xách đồ của mình đi ra ngoài, cách đi hơi lạ khiến cho Lâm Na Na đang chuyển đồ chú ý tới. 
 
Lâm Na Na lập tức đi tới, hỏi: “Chị Hoắc Từ, chân chị bị sao vậy?”
 
“Chuột rút.” Hoắc Từ để khăn lông và bình nước xuống.
 
Lâm Na Na ngẩn ra, chạy đi lấy cho cô một cái ghế xếp.
 
Hoắc Từ thấy cô bé còn đứng bên cạnh, thấp giọng nói: “Em làm gì thì cứ làm đi, chị nghỉ một lúc là được.”


 
Lâm Na Na ngồi xuống bên cạnh chồng đệm tập, lắc đầu: “Em không có việc gì, dù sao lúc này cũng không có người đến.”
 
Cô bé vừa nói xong thì một người đàn ông mặc áo, quần dài thể thao màu đen và một đôi giày thể thao màu trắng đế đen bước ra khỏi phòng thay đồ. Thấy anh đi ra, Lâm Na Na bỗng nhiên đứng lên, giọng nói tăng cao: “Chị Tiểu Từ, chị ngồi nghỉ đi, em ra đón học viên một chút.”
 
“Dịch tiên sinh, đã mấy ngày rồi anh không đến.” Lâm Na Na đi ra nghênh đón. 
 
Hoắc Từ đã quen với dáng vẻ bình thường, giọng luôn luôn cao vút của cô bé, nên khi giọng cô bé bỗng trở nên dịu dàng uyển chuyển khiến cho cô không được nhịn cười nhạo một tiếng.
 
Dịch Trạch Thành nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cũng là cô gái duy nhất của câu lạc bộ lúc trước, đang nhiệt tình với mình.
 
Nhưng mà so với những người khác, cô bé này cũng đã rụt rè hơn nhiều rồi.
 
Dịch Trạch Thành gật đầu, xem như chào hỏi, liền đi qua chỗ bao cát trong góc.
 
Lâm Na Na quay về, vẻ mặt rất vui mừng.
 
Người đẹp như vậy, chỉ cần nhìn là đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
 
“Anh ấy đến đây lúc nào?” Hoắc Từ nhìn người đàn ông đang đeo bao tay quyền anh.
 
Tuy rằng không mặc kín mít như tây trang nhưng trên người anh cũng chỉ lộ ra hai cánh tay. 
 
Khi anh nâng tay lên thử đánh hai cái vào bao cát thì cơ bắp trên cánh tay bị siết chặt lộ ra đường cong hấp dẫn tràn ngập năng lượng. Chiếc áo anh mặc tuy rộng rãi nhưng chỉ lộ ra một ít đường cong cơ bắp ở trước ngực.
 
Đây đại khái là loại người trong truyền thuyết, lúc mặc quần áo tưởng gầy nhưng khi cởi quần áo mới biết có thịt.
 
Lâm Na Na thấy cô nhìn không chớp mắt cũng không tức giận, ngược lại giống như hiến vật quý, nói với Hoắc Từ: “Ngày 11 tháng 9, anh ấy đến đây, được gần hai tháng rồi. Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy, em liền cảm thấy trên đời này vì sao lại có thể có người đẹp như vậy chứ.”
 
Cả câu lạc bộ đều là đàn ông, nên cho dù bọn họ có cảm thấy Dịch Trạch Thành đẹp trai, thì cũng sẽ không giống Lâm Na Na cả ngày đều treo sự háo sắc lên mặt.
 
Lâm Na Na hiếm khi tìm được người để nói chuyện này.
 
Lúc này Dịch Trạch Thành đang luyện tập với bao cát, sức anh rất lớn, mỗi cú đấm khiến bao cát phát ra tiếng trầm đục.
 
Hoắc Từ thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nhìn Lâm Na Na, hỏi: “Không phải em thích Hàn Nghiêu à?”
 
Tâm sự thiếu nữ bị đâm thủng, Lâm Na Na thẹn quá hóa giận, thề thốt: “Ai thích tên cháu trai kia chứ, cứ thích tỏ ra mình là người có quyền, ai mà không biết có khi còn tưởng rằng Trường An chính là nhà anh ta luôn ấy chứ.”
 
Tuy rằng, Hoắc Từ và Lâm Na Na đều là người Bắc Kinh, nhưng Lâm Na Na lớn lên trong ngõ nhỏ, nói chuyện giòn giã, công suất nói của cái miệng cũng phải ngang ngửa với súng liên thanh.


 
Hoắc Từ thì hoàn toàn ngược lại, tính tình quá lạnh nhạt, không thân thiện với ai, không có sức sống mãnh liệt và tinh thần bùng cháy trong người.
 
Lâm Na Na vừa mới nói xong, thì có một người đàn ông mặc áo khoác Jacket màu xám đi đến.
 
Hàn Nghiêu vì phải đi huấn luyện dã ngoại nên đã gần một tháng không đến.
 
Ngay khi bước vào, Hàn Nghiêu đã thấy Dịch Trạch Thành cạnh bao cát, quay đầu lại thì thấy Hoắc Từ và Lâm Na Na đang ngồi cạnh nhau.
 
Từ ngoài cửa, Hàn Nghiêu đã nghe thấy tiếng Lâm Na Na mắng chửi người liền cười hỏi: “Nabi đang tức giận ai vậy? Ui cha, sao giống như ăn trúng thuốc súng vậy.”
 
Lâm Na Na lập tức nổi giận, đứng lên trên chồng thảm tập, “Không được gọi em như vậy.”
 
“Không phải em muốn bọn Lưu Tá gọi em như vậy sao?” Hàn Nghiêu ôm hai tay, cười xấu xa.
 
Lúc trước Lâm Na Na coi gameshow, trong đó có một cô gái cũng tên Na Na, nhũ danh là Nabi, vừa mềm mại vừa đáng yêu, thoáng cái đã chọc trúng vào tâm tư thiếu nữ của cô bé. Thế nên cô bé liền cưỡng chế ba cô bé và học trò của ông cũng phải gọi cô bé như vậy, những người đó tới đây không ít lần, nên lúc bọn họ gọi khó tránh khỏi bị Hàn Nghiêu nghe thấy.
 
Kết quả Hàn Nghiêu thực sự đã cười nhạo Lâm Na Na, người đã xấu mà còn hay bày trò.
 
Vì thế mà Hàn Nghiêu đã đắc tội với Lâm cô nương.
 
Lâm Na Na nhảy xuống muốn đánh Hàn Nghiêu nhưng anh ấy chạy nhanh, thoắt cái đã đến bên cạnh Dịch Trạch Thành. Lâm Na Na ở trước mặt Dịch Trạch Thành y chang tiểu bạch thỏ, làm sao có thể không biết ngượng mà đuổi theo chứ.
 
Hoắc Từ nhìn Hàn Nghiêu đang nói chuyện với Dịch Trạch Thành, hỏi: “Hai người bọn họ biết nhau?”
 
“Người là do Hàn Nghiêu giới thiệu tới, nghe nói hai người quen biết từ khi còn nhỏ, hình như là sống cùng một đại viện. Nam thần thật là xui xẻo nha, từ nhỏ đã phải quen biết với cái tên thích gây hoạ

này rồi.”
 
Lâm Na Na vừa mắng Hàn Nghiêu, vừa ấm ức thay Dịch Trạch Thành.
 
Lâm Na Na rất quen thuộc với người trong câu lạc bộ, Hoắc Từ cũng đã từng nghe cô bé kể sơ qua bối cảnh của Hàn Nghiêu.
 
Con cháu đại viện, bây giờ cũng đã mặc quân trang.
 
Hơn nữa, trên người Hàn Nghiêu quả thật có thái độ của con cháu đại viện.
 
Đủ kiêu ngạo.
 
Lúc trước Hoắc Từ nhìn qua tư liệu của Dịch Trạch Thành chỉ biết anh là ‘lính nhảy dù’ vào tập đoàn Minh Thịnh, mà tập đoàn Minh Thịnh chắc hẳn là tài sản của gia đình mẹ anh. Nhưng cô không biết anh còn quen biết Hàn Nghiêu.
 
Cả người Hàn Nghiêu lộ ra sự kiêu ngạo, nhưng Dịch Trạch Thành thì ngược lại, anh tự phụ nội liễm.
 
Hàn Nghiêu qua chào hỏi với Dịch Trạch Thành: “Anh Trạch Thành, anh em mấy ngày nữa sẽ về, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
 
Hàn Nghiêu nhỏ hơn Dịch Trạch Thành vài tuổi, từ bé đã gọi Dịch Trạch Thành là anh. Tuy rằng, mấy năm nay Dịch Trạch Thành không ở trong nước nhưng vẫn còn thân thiết. 
 
Vài ngày trước, khi Hàn Nghiêu về đại viện vừa đúng lúc gặp Dịch Trạch Thành, hai người còn nói chuyện với nhau một lúc. 
 
Hàn Nghiêu biết anh muốn tìm một phòng tập nên đã giới thiệu anh đến đây.
 
Vẻ ngoài của Hàn Nghiêu cũng điển trai, lúc đi học cũng có thể nhận được vài bức thư tình chân thành, tha thiết. Nhưng nếu so sánh với Dịch Trạch Thành, thì chẳng bằng một góc. 
 
Mấy cô gái ở đại viện bên cạnh đều kiếm cớ đi vào trong viện bọn họ, muốn nhìn thấy Dịch Trạch Thành. 
 
Lâu dài thì ngay cả trưởng bối cũng biết, trong đại viện có một tên nhóc ở Dịch gia lớn lên rất đẹp.
 
Chắc ngay cả mấy vị trưởng bối cũng không ngờ đến con cái của họ không phải là con gái nhưng lại đều đánh nhau vì Dịch Trạch Thành.
 
“Tây Nam còn ở bên ngoài à?” Tay Dịch Trạch Thành đỡ bao cát, trên mặt và cổ anh đều là mồ hôi, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, khiến cho từng giọt mồ hôi đều như có màu vàng óng. 
 
Sau lưng áo đen ngắn tay đã ướt đẫm mồ hôi, dán sát lên phần đường cong cơ bắp ở lưng.
 
Tây Nam mà Dịch Trạch Thành nhắc đến cũng là người trong viện của bọn họ.
 
Còn có anh trai của Hàn Nghiêu là Hàn Kinh Dương, bọn họ đều cùng nhau lớn lên. 
 
Tuy Hàn Nghiêu nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, nhưng rất thích đi chơi với bọn họ. Năm đó trận đánh nhau vì Dịch Trạch Thành, anh ấy cũng có phần. 
 
Sau này mọi người đều trưởng thành, người vào bộ đội, người thì đi du học, Dịch Trạch Thành học y, sau khi tốt nghiệp đại học B liền đi Anh học tiếp, sau đó đến Hongkong làm việc, cuối cùng còn chạy đến nơi loạn nhất trên thế giới.
 
Cho tới bây giờ, mới chịu trở về.
 
Mặc dù tinh thần không đến nỗi sa sút, nhưng cuối cùng cũng bị hành hạ quay trở về.
 
Anh em chính là anh em, chân trước anh vừa về nước, thì chân sau mọi người đã tề tựu ở Bắc Kinh. Người từ biên cương trở về, người từ nước ngoài ngàn dặm xa xôi gấp gáp quay về. Người mà ngay cả ăn tết cũng không xin nghỉ nhưng vì Dịch Trạch Thành trở về lại chạy lên cấp trên xin nghỉ phép để trở về.
 
Mọi người tụ tập uống rượu xong, tình cảm vẫn khăng khít như khi còn bé.
 
“Đâu phải anh không biết tính tình của anh Tiểu Thành và anh Tây Nam đâu. Dù đầu rơi chảy máu, nhưng vì tổ quốc với nhân dân đều không chối từ.” Hàn Nghiêu vểnh miệng lên châm chọc, nhưng nói xong, lại thở dài một hơi, “Ngay cả anh cũng đã về, vậy mà anh Tiểu Thành còn chưa trở về. Em đều sợ cả đời này anh ấy cũng không về Bắc Kinh nữa.”
 
Anh Tiểu Thành trong miệng Hàn Nghiêu, là một huyền thoại khác của đại viện.
*Tiểu Thành là Tưởng Tĩnh Thành, nam chính trong bộ ‘Thế giới của tôi chỉ có anh ấy’.
 
Dịch Trạch Thành im lặng, thực ra dù Tiểu Thành không về nhưng có gọi điện thoại cho anh.
 
Anh nghe những cơn gió dữ dội ở độ cao 3000km so với mặt nước biển ở biên giới qua điện thoại trong lòng vẫn nóng lên.
 
Những người anh em này, khi anh ở nước ngoài dù rất ít khi liên lạc, nhưng chỉ cần anh quay về, bọn họ đều ở đây.
 
Hàn Kinh Dương nửa năm nay chạy tới khắp nơi trên thế giới, mấy người bọn họ muốn tụ tập lại một chỗ cũng rất khó khăn. 
 
Dịch Trạch Thành gật đầu, “Đợi anh của em về thì gọi cho anh.”
 
“Được rồi.”
 
Hàn Nghiêu ai một tiếng, trước khi chạy đi thay quần áo thì quăng lại một câu: “Anh, chúng ta đấu một trận đi, để em xem anh còn quen tay không.”
 
“Vẫn đủ để dạy dỗ em.” Dịch Trạch Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghiêu, thản nhiên nói. 
 
Hàn Nghiêu cười ha ha, đi vào phòng thay quần áo. Đến khi anh ấy thay xong, phòng tập đã có không ít người, thấy có náo nhiệt nên vây đến xem hai người trên võ đài.
 
Hoắc Từ nghỉ ngơi nửa giờ, đau nhức trên đùi cũng đã biến mất.
 
“Chị Tiểu Từ, chúng ta cũng qua đó xem đi.”
 
Làm sao Lâm Na Na có thể bỏ qua náo nhiệt như thế được, Dịch Trạch Thành tới đây đã lâu như vậy nhưng rất ít khi thấy anh đấu với ai.
 
Vẫn là tiểu tử Hàn Nghiêu này có chút mặt mũi. 
 
Trong câu lạc bộ, Hàn Nghiêu có tiếng là lợi hại, trên người còn có chút khí chất không muốn sống nên Lâm Na Na sợ Dịch Trạch Thành sẽ phải chịu thiệt. 
 
Cô bé lôi kéo Hoắc Từ đứng bên cạnh đài thi đấu, nhỏ giọng hỏi: “Chị cảm thấy ai sẽ thắng?”
 
“Dịch Trạch Thành.” Hoắc Từ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang đứng ngược sáng. 
 
Dù hai người đứng dưới đài nói không lớn nhưng hai người đàn ông ở trên đều nghe thấy được. Hàn Nghiêu cười xấu xa: “Anh Trạch Thành, nhiều năm không gặp, nhân duyên với phụ nữ của anh vẫn tốt như vậy.”
 
“Đó là do cô ấy có mắt nhìn.”
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện