Hàn Nghiêu ra quyền trước, tính tình anh nóng nảy, không thích giả bộ thăm dò, nói làm là làm.
Hàn Nghiêu mặc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp trên cánh tay nổi cuồn cuộn, tuy dáng người gầy nhưng cả người đều là cơ bắp rắn chắc.
Khi hai người tung đòn rồi lại tách ra, Hoắc Từ có thể nghe được tiếng cơ bắp nặng nề kia.
Dịch Trạch Thành cao hơn Hàn Nghiêu nhưng Hàn Nghiêu lại cường tráng hơn anh.
Hơn nữa, Hàn Nghiêu còn là bộ đội, cách đánh nhau, thể chất cơ thể đều được huấn luyện thường xuyên. Nếu Dịch Trạch Thành không nhanh chóng giải quyết xong Hàn Nghiêu thì có lẽ thể lực của anh sẽ không chịu nổi.
Nếu Hàn Nghiêu dám đánh với anh thì chắc chắn không phải là người có thể nhanh chóng giải quyết được.
Hoắc Từ ở dưới đài vẫn có thể duy trì bình nhưng nhưng Lâm Na Na bên cạnh lại không bình tĩnh, vừa nhảy vừa huơ tay hô to: “Anh Dịch, cố lên, cố lên.”
Có vẻ như cô bé vẫn cảm thấy mình hô chưa đủ nên lại tiếp tục la lớn: “Xử lý Hàn Nghiêu, đánh chết anh ấy.”
Đại sư huynh Lưu Tá vội vàng chạy đến, muốn lôi tiểu sư muội chỉ sợ thiên hạ không loạn này đi.
Nhưng mà trên võ đài đã có người bị giọng cô bé tác động đến.
Hàn Nghiêu vừa ngẩn người một cái đã bị Dịch Trạch Thành đánh một quyền lên vai trái, anh đau đớn kêu lên một tiếng, lùi về sau vài bước.
“Đánh nhau mà dám phân tâm.” Dịch Trạch Thành lạnh lùng liếc nhìn Hàn Nghiêu một cái.
Dù ngoài mặt Dịch Trạch Thành lúc nào cũng cao lãnh, thờ ơ, nhưng sự kiêu ngạo trong lòng thì không hề ít hơn Hàn Nghiêu chút nào.
Khi còn nhỏ bởi vì anh quá xinh đẹp nên đã bị không ít mấy đứa ở ngoài viện cười nhạo. Lúc anh bảy tám tuổi, là cái độ tuổi mà đến chó cũng phải ghét, anh đã mặc tây trang quần soóc, chân mang một đôi giày da được đặt riêng ở Anh.
Vậy mà bọn nó lại chê cười nói anh là con gái, lúc đánh nhau anh đánh còn hăng hái hơn người khác.
Nếu mấy đứa nhỏ trong viện đánh nhau, thì người lớn đều nghĩ rằng anh bị bọn họ dẫn theo, chứ không hề nghĩ tới rất nhiều đánh nhau đều do anh khơi mào.
Bọn Hàn Kinh Dương và Mạnh Tây Nam đã mắng anh không ít lần vì những chuyện này, bọn họ cứ mắng tâm địa anh đen tối cứ hạt mè đen trong nhân của bánh trôi nước.
Vậy nên dù bản lĩnh của Hàn Nghiêu lợi hại nhưng cũng không dám coi thường anh.
Hàn Nghiêu tập trung tinh thần, nhìn về phía đối diện.
Hàn Nghiêu đánh một quyền vào tay phải Dịch Trạch Thành, anh đau đớn kêu lên một tiếng, bước lùi lại đến góc võ đài.
Dịch Trạch Thành chau mày, cúi đầu nhìn tay phải của mình.
Lúc này Hàn Nghiêu mới nhớ tới, cánh tay này của Dịch Trạch Thành đã từng bị thương. Hàn Nghiêu ngay lập tức tự trách bản thân mình vì đã quá quan trọng chuyện thắng thua mà quên mất chuyện này.
Hàn Nghiêu chưa kịp nói gì thì Dịch Trạch Thành đã mở miệng trước, anh khẽ đưa tay: “Anh thua.”
“Anh.” Hàn Nghiêu cũng nhíu mày, đúng là anh quan trọng chuyện thắng thua thật nhưng chiến thắng theo kiểu này thì đến anh còn thấy khinh thường.
Dịch Trạch Thành đã tháo găng tay đấm bốc của mình ra, trước khi đánh trên người anh đã có mồ hôi sẵn rồi nên lúc này mồ hôi càng rơi nhiều hơn, giọt lớn nhỏ liên tục rơi xuống.
Anh dùng găng tay đập đập lên người Hàn Nghiêu, “Cho dù có đánh tiếp thì anh cũng thua thôi, mấy năm nay em ở trong quân đội, tập luyện không tệ.”
Có câu khích lệ này, mới khiến cho Hàn Nghiêu cảm thấy tốt hơn một chút.
Hàn Nghiêu gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Anh đừng nói như vậy, nếu không phải tại tay của anh thì chưa chắc em đã có thể thắng anh.”
Hai người nhảy từ trên đài xuống, khi quay người lại, trước mặt Dịch Trạch Thành có thêm một người. Hoắc Từ vì đứng sát bên anh nên rất dễ dàng ngửi được mùi mồ hôi trên người anh.
Cô đưa bình nước trong tay cho anh, thấy anh không nhận, “Lần trước anh đã mời tôi uống nước ép dưa hấu nên lần này tôi mời anh uống nước.”
Từ nhỏ Hoắc Từ đã kiêu ngạo, sau này lại tự kiếm ra tiền nên chi tiêu cũng chẳng chùn tay. Nhà cô thường dùng loại nước này, chai nước suối thủy tinh trong suốt được nhập khẩu từ Châu Âu về.
“Sợ tôi bỏ thuốc độc?” Hoắc Từ liếc anh một cái.
Dịch Trạch Thành đưa tay qua nhận lấy, “Cảm ơn.”
Hàn Nghiêu đứng bên cạnh nhìn, cứ tưởng rằng Dịch Trạch Thành sẽ không để ý đến cô gái này đâu, nhưng không ngờ anh lại đưa tay nhận chai nước. Chuyện này còn lạ hơn chuyện mặt trời mọc phía tây nữa đó.
Nhưng mà cô gái này cũng thật xinh đẹp, hơn nữa còn có một đôi chân cực phẩm. Nhớ lúc cô mới đến, máu cầm thú trong người đám đàn ông ở đây đều sôi trào.
Mặc dù mọi người đều là người đàng hoàng, sẽ không làm ra chuyện gì bỉ ổi. Hơn nữa ai cũng muốn thưởng thức cái đẹp, nhất là nơi này lại toàn là đàn ông, mặc dù không có thì sẽ bớt bị phụ nữ quấy rầy nhưng về lâu dài, nhìn toàn đàn ông với nhau, cũng sẽ cảm thấy chán.
Sau khi Hoắc Từ đến, chủ câu lạc bộ phát hiện ra, số lần học viên đến đây thường xuyên hơn.
Thậm chí còn có người hỏi thăm Lâm Na Na thời gian Hoắc Từ đến câu lạc bộ. Vì họ muốn chào hỏi trước sau đó sẽ cùng nhau tập luyện.
Nhưng cô quá lạnh lùng, ngoại trừ Lâm Na Na ra thì không có ai có thể nói nhiều hơn với cô mấy câu.
Hàn Nghiêu nhất thời bật cười, hai người này bình thường đều lạnh lùng như nhau.
Nhưng nếu hai người thành một đôi, thì cũng coi như là ở ác gặp ác đi.
Hàn Nghiêu đi qua vỗ lên bả vai Dịch Trạch Thành, cười nói: “Anh, em đi tắm rửa trước.”
Dịch Trạch Thành vặn nắp chai ra, uống một hơi gần hết chai nước. Khi anh ngửa cổ lên uống nước, mồ hôi rơi dọc theo tĩnh mạch cổ, hầu kết trượt lên trượt xuống, mang theo một sự gợi cảm hoang dã.
Anh uống nước xong, thấy Hoắc Từ vẫn còn đứng trước mặt mình nên hỏi: “Còn có việc gì à?”
“Có.” Hoắc Từ bình tĩnh nhìn anh.
Dịch Trạch Thành rũ mắt nhìn cô, vặn nắp chai lại.
Hoắc Từ trực tiếp nói: “Nếu tối nay anh mời tôi ăn cơm thì tôi sẽ nói cho anh biết kết quả mà tôi đã suy nghĩ.”
Cô vừa mới dứt lời, ánh mắt Dịch Trạch Thành đã nhìn thẳng đến đây, sự khó chịu trong đôi mắt ấy biến mất, nó đã trở lại về lại trạng thái lạnh lùng như lúc trước.
Anh nói: “Có cần thiết không?”
Hai người bọn họ ai cũng biết, Hoắc Từ làm thế này là vì những lời lúc trước Dịch Trạch Thành đã nói.
Tính tình cô bướng bỉnh, vậy mà khi gặp Dịch Trạch Thành lại liên tục bị cản trở. Thế nên tính tình cô bộc phát, nếu bảo cô đi hướng nam, cô sẽ đi sang hướng bắc. Ai cho cô khó khăn thì cô sẽ muốn thử xem là tường cứng hay cô cứng.
Buổi chiều anh vừa mới nói mời cô đi ăn là nói giỡn, thì cô sẽ khiến anh bắt buộc phải mời cô đi ăn cho bằng được.
“Đương nhiên rồi.” Hoắc Từ nâng mắt lên, nở nụ cười.
Một hồi lâu, Dịch Trạch Thành mới trả lời: “Hôm nay tôi bận.”
Hoắc Từ cũng không tức giận, xòe tay ra, nói: “Vậy anh đưa điện thoại cho tôi đi.”
“Số điện thoại của tôi ở trên danh thiếp có.” Anh trầm giọng nói, chắc là do vừa vận động mạnh nên giọng anh không còn trầm như trước nữa, mỗi câu nói ra đều thở gấp.
Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn anh, “Cái tôi muốn chính là số cá nhân của anh.”
Cô cực kỳ nhấn mạnh hai chữ cá nhân kia. Thực ra đến cô cũng không có kiên nhẫn để trả lời điện thoại của khách hàng, tất cả đều giao cho Bạch Vũ. Số điện thoại cá nhân của cô chỉ có vài người biết.
Câu nói này khiến Dịch Trạch Thành rũ mắt nhìn