Qua Tết Dương lịch là đến kì nghỉ đông, nhưng học sinh lớp 12 không xứng được nghỉ.
Bọn họ vẫn phải đi học trong ngày tam cửu* giá rét.
*khoảng thời gian giữa tiết tiểu hàn và tiết đại hàn, cũng là thời điểm lạnh nhất trong năm.
Hà Gia ngồi co ro, vừa lạnh vừa buồn ngủ, lẩm bẩm tự cổ vũ: "Người ta còn phải tóc treo xà, dùi đâm chân* để đọc sách, trời rét đậm đáng để anh Gia khuất phục ư, nực cười".
*Tô Tần lấy dùi đâm vào chân thời Chiến Quốc, Tôn Kính cột tóc treo lên xà triều Hán, ý chỉ sự nỗ lực, khắc khổ trong học tập.
Kỷ Hoài cười khẩy, quẳng một bịch sữa ấm cho anh: "Không ngờ là cậu lại có tinh thần giác ngộ đấy".
Hà Gia xé bịch sữa, hút một ngụm, không còn cảm thấy lạnh nữa.
Kỷ Hoài chống cằm nhìn anh, Hà Gia khó hiểu: "Làm sao vậy?".
Kỷ Hoài nói: "Sắp đến Tết rồi, cậu có dự định gì không?".
Hà Gia uống sữa: "Ru rú trong nhà, ngủ qua ngày thôi".
Kỷ Hoài hỏi: "Người nhà cậu đâu?".
Kỷ Hoài từng hỏi vì sao Hà Gia sống một mình, anh nói nhà mình ở nơi khác, người nhà đi làm xa nhà.
Hà Gia xua tay: "Không về, bọn họ còn bận đi làm".
Kỷ Hoài xoa tóc, tựa hồ có hơi thẹn thùng: "Vậy cậu có muốn đến nhà tôi ăn Tết không?".
Anh ta ra vẻ không kiên nhẫn: "Lúc đó tôi thuận miệng nói vậy thôi, ai ngờ bố mẹ nghe xong lại muốn mời cậu đến nhà chơi cho bằng được, phiền bỏ xừ".
Hà Gia cũng không khách sáo: "OK bạn ê!".
Trường bắt đầu cho nghỉ từ hai ngày trước Tết, Hà Gia về nhà ngủ nướng đến ngày hôm sau, sau đó đi siêu thị mua chút trái cây và thịt thà cá mú rồi đi đến ngã tư mà anh chia tay với Kỷ Hoài vào mỗi tối.
Kỷ Hoài đã đứng đó chờ, thấy Hà Gia tay xách nách mang, không vui: "Cứ đến là được, mua đồ làm gì?".
Hà Gia cười: "Chẳng phải đây là lần đầu tiên ra mắt phụ huynh sao?".
"...".
Kỷ Hoài xị mặt: "Cậu có thể đừng nói linh tinh được không?".
Phụ huynh Kỷ Hoài là cặp vợ chồng trung niên bình thường, vừa dịu dàng