Phòng Kỷ Hoài rất sạch sẽ, trên bàn sách có mấy quyển sách ôn tập đang được mở, Hà Gia thấy anh ta đã làm được nửa đề, hỏi: "Cày ghê vậy hả?".
Kỷ Hoài: "Ừ, muốn đỗ Đại học Thanh Hoa thì phải nỗ lực chứ?".
Hà Gia cười haha.
Kỷ Hoài hỏi: "Cậu cười cái gì?".
"Cậu có cảm thấy mình cực kì may mắn không?"
Kỷ Hoài khó nhìn Hà Gia: "May mắn gì cơ?".
Hà Gia nói: "May mà lúc ấy tôi bảo là Đại học Thanh Hoa, nhỡ tôi nói Đại học Harvard hay Đại học Tokyo, khéo bây giờ cậu còn đang học tiếng Nhật và xin thị thực".
Kỷ Hoài: "...!Tôi lại cảm ơn cậu quá cơ".
Đêm đó, hai người cùng nhau ngủ trên chiếc giường đơn của Kỷ Hoài, Hà Gia nằm bên ngoài, đẩy Kỷ Hoài vào trong: "Dịch vào chút đi, tôi sắp rơi xuống đến nơi rồi".
Kỷ Hoài mất kiên nhẫn: "Sợ ngã thì xuống đất ngủ".
"Điên à, trời lạnh thế này, ngủ dưới đất xong bị đóng băng thì sao?"
Hà Gia nhanh trí: "Nếu hai ta đều nằm nghiêng, vậy có thể rộng rãi hơn chút".
Kỷ Hoài tặc lưỡi: "Lắm chuyện", nhưng vẫn nghe lời xoay người.
Hà Gia nghiêng sang trái, Kỷ Hoài nghiêng sang phải, hai người đột nhiên quay mặt vào nhau.
Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, thậm chí Hà Gia cảm thấy sợi tóc của Kỷ Hoài cọ lên trán mình.
Kỷ Hoài ra lệnh: "Quay qua bên kia".
Hà Gia "ồ", xoay người.
*
Sau một tuần nghỉ Tết Âm lịch, khối 12 phải quay lại chiến trường, đề thi, sách ôn tập chất đống, không ai dám thả lỏng.
Đến khi thời tiết dần ấm lên, cây cối đâm chồi nảy lộc, mọi người mới nhận ra rằng còn nửa tháng nữa là đến kì thi đại học.
Hà Gia vắt chéo chân, nở nụ cười ngây ngô, nhìn Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài nhíu mày: "Cười cái gì?".
Hà Gia nói: "Cậu biết không, giờ tôi cảm thấy vô cùng tự hào".
Hà Gia rất muốn tôn xưng Kỷ Hoài là thiên tài.
Là con ruột của tác giả, Kỷ Hoài thông minh tới mức có thể tiếp thu kiến thức trong nháy mắt, từ đội sổ vươn lên đầu bảng.
Tuy rằng có buff của nam chính trong đó, nhưng cũng do Kỷ Hoài chăm chỉ học đến ba, bốn giờ sáng mỗi ngày.
Hà Gia từng hỏi chủ nhiệm lớp, biết được rằng với thành tích hiện tại của Kỷ Hoài, quả thật anh ta có thể thi đỗ Thanh Bắc*.
*Thanh Bắc: là Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, 2 trường đại học hàng đầu của Trung Quốc.
Hà Gia vui mừng: "Chó phất lên, chớ quên bạn, tau hót kít, nước tiểu, nuôi lớn mi cũng không dễ dàng...".
Kỷ Hoài tối sầm mặt lại: "Tôi thấy cậu lại ngứa đòn rồi đấy".
Hà Gia: "...".
Khó tính ghê! Được khen cũng khó chịu!
Khoảng thời gian này, giáo viên cũng không muốn học sinh cảm thấy quá căng thẳng.
Phương châm giáo dục từ ôn tập cường độ cao thành xoa dịu tinh thần.
Hà Gia so sánh giấy báo dự thi của mình với Kỷ Hoài, nổi