Cả ba ngày thi đều đẹp trời, không có nắng gắt, còn có gió nhẹ.
Kết thúc kì thi, Hà Gia nằm vật ra giường, cảm thấy mọi chuyện có thể coi như là đã xong.
Anh gọi cho Kỷ Hoài: "Làm bài thế nào?".
Kỷ Hoài dứt khoát: "Rất tốt".
Hà Gia biết, tuy Kỷ Hoài không khiêm tốn, nhưng không bao giờ nói điêu.
Anh ta bảo tốt, vậy chứng tỏ thi tốt thật.
Hà Gia thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Hoài hỏi: "Khi nào rảnh thì đi tụ tập ăn chơi nhé?".
Hà Gia uể oải: "Để tôi ngủ bù mấy ngày cái đã...".
Học lớp 12 chẳng khác nào chịu tra tấn, tuy Hà Gia lâu lâu lại lười biếng, nhưng một khi thả lỏng, lập tức cảm thấy mệt rã rời.
Anh ngủ mê mệt ba ngày mới khôi phục được tinh thần.
Trước khi biết kết quả thi, Hà Gia và Kỷ Hoài thường xuyên đi lượn, còn đi leo núi ở ngoại thành tận hai lần.
Cả hai đều bị rám nắng, thoạt nhìn càng thêm khỏe khoắn.
Tối hôm có điểm, Hà Gia theo Kỷ Hoài về nhà anh ta, canh trước máy tính cùng với bố mẹ Kỷ Hoài, nhìn anh ta nhập mã số dự thi.
Kỷ Hoài ấn nút "tra cứu", đợi load tầm năm phút, mới xem được kết quả.
Hà Gia liếc thấy trọng điểm trong nháy mắt.
Tổng điểm: 720
"Đm!!".
Hà Gia la lên, nhào lên người Kỷ Hoài, điên cuồng lay người đối phương: "Thanh Hoa!! Thanh Hoa!! Chắc suất rồi! Kỷ Hoài mận vải cam xoài!".
Kỷ Hoài quay đầu lại nhìn Hà Gia đang mừng như điên, sau đó nghe thấy mẹ mình vừa lén cười vừa thì thầm bên tai bố: "Sao Hà còn vui hơn cả chúng ta thế?".
Thực ra Kỷ Hoài vẫn rất bình tĩnh, anh ta cầm thẻ dự thi của Hà Gia, định nhập mã để xem kết quả thì bị Hà Gia vội vàng ngăn cản: "Đừng đừng đừng,