Viên thuốc có hiệu quả nhanh chóng.
Gần như ngay tức khắc, kí ức ùa về.
Sở Đường, Giản Thu, Cố Vinh, Kỷ Hoài...
Hà Gia há hốc mồm, đứng ngơ ngác.
Nhân viên đoàn phim lo lắng đứng lên: "Anh ổn chứ?".
Hà Gia lập tức lay vai đối phương: "Mau cho tôi bị mất trí nhớ lần nữa!".
Nhân viên đoàn phim: "...".
Hà Gia suy sụp tinh thần đi đến quán nướng "ruột", gọi năm mươi cái xiên cừu, vừa ăn vừa tuyệt vọng.
Đang FA, tự dưng có tận bốn bạn trai...!Là ai thì cũng cảm thấy như anh thôi.
Phải làm sao đây?
Đúng hơn là anh nên chọn ai?
Hà Gia vừa ngửa mặt vừa nhai thịt, cay đắng lẩm bẩm: "Chi bằng ngũ mã phanh thây* tôi rồi chia cho bốn người, phần còn lại để cho tôi".
*ngũ mã phanh thây: là một hình phạt tử hình thời phong kiến.
Tứ chi và cổ của phạm nhân bị cột vào 5 sợi dây nối với 5 con ngựa.
Khi bắt đầu hành hình, những con ngựa sẽ chạy theo 5 hướng khác nhau khiến sợi dây bị kéo căng làm tứ chi và đầu của phạm nhân bị xé ra thành nhiều mảnh.
Hình phạt được tiến hành trước công chúng, phạm nhân bị bỏ mặc cho chảy máu đến chết.
Ngũ mã phanh thây là biến thể của tứ mã phanh thây (chỉ bị buộc vào tứ chi).
Anh đi chơi đến nửa đêm mới loạng choạng về nhà.
Khi đi lên nhà, Hà Gia bỗng nghĩ tới Tạ Khởi Tinh.
Nếu không có bốn người kia, nếu anh là thụ chính của Tấn Giang xanh lè thật, kiểu gì cũng có drama tình ái căng đét với Tạ Khởi Tinh.
Gọi là gì ấy nhỉ? Hức, à, cua chồng sấp mặt.
Đương lúc thất thần, vừa leo lên bậc thang cuối cùng, chợt có ai đó lao vào phía Hà Gia, anh phản kháng theo bản năng, ngửi thấy mùi rượu.
"Tạ Khởi Tinh!"
Hiện tại, sức chiến đấu Hà Gia giảm đi nhiều.
Bụng anh no căng, hơn nữa vừa nãy bị gió đêm lạnh lẽo thổi vào người nên tay chân kém linh hoạt hơn bình thường, so chiêu chưa được bao lâu đã bị Tạ Khởi Tinh ấn lên cửa.
Tay Hà Gia bị túm chặt, tức tối nhìn anh ấy: "Đừng để tôi nhổ nước bọt vào người anh".
Tạ Khởi Tinh nói: "Em phun đi".
"..."
Hà Gia chưa kịp có phản ứng, Tạ Khởi Tinh đã cúi đầu trao anh nụ hôn mãnh liệt.
Hà Gia bực tức, định cắn đối phương, nhưng dường như Tạ Khởi Tinh đã nhận ra ý đồ của anh nên ra tay trước.
Anh ấy ngậm chặt miệng...!Hà Gia tức khắc nếm được vị máu, nhưng lại không cảm thấy đau như dự kiến, hóa ra là Tạ Khởi Tinh tự cắn lưỡi bản thân đến nỗi chảy máu, anh lại chả bị sao cả.
Tạ Khởi Tinh thở dồn dập, đẩy vai Hà Gia ra, trên môi vẫn còn vết máu, ánh mắt tức giận.
Anh ấy nói: "Hà Gia, em là cái đồ đáng ghét".
Hà Gia trông đối phương cố tỏ ra là mình ổn, chợt cảm thấy Tạ Khởi Tinh chẳng khác nào đứa trẻ to xác.
Anh phun nước