Người giấy nhỏ bị thổi bay ngay tại chỗ, những mảnh giấy trôi đi theo mọi hướng, nhưng Tương Nghi lại nhìn thấy những mảnh giấy rách này vẫn đang tự chuyển động khe khẽ.
Dù có là lửa hay làm cho nó phát nổ cũng không thể kết liễu được tên người giấy nhỏ này, nó đúng là một con quái vật mà!
Sau khi Thập Tư đuổi kịp và cùng Tương Nghi chạy đến chỗ khác, cậu mới nhẹ nhõm được hơn chút, "Bây giờ ta hãy nghỉ ngơi một lát đã."
"Cảm ơn anh, anh Thập!" Tương Nghi vội vàng tranh thủ khoảng thời gian có thể coi là rảnh rỗi này để nói lời cảm ơn, "Nếu như không có anh, thì chỉ mới nãy thôi tôi đã bị thiêu cháy đến chết rồi!"
"Không có gì đâu." Thập Tư nhìn xung quanh, "Nhưng mà ở đây cũng không có lối ra, đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào vậy?"
"Nó là một sân chơi thuộc thế giới của dòng chảy vô tận!" Tương Nghi cẩn thận ngồi xuống, "Ở điểm nghỉ chân tôi đã nhận được một thông báo nhắc nhở từ forum, trong đó nói rằng những con quái vật ở thế giới đó đã xuất hiện trong thế giới hiện thực, và các sân chơi khủng khiếp kia đã xuyên qua cùng với những Người Sống Sót vẫn đang phải trải qua màn chơi!"
[Trans: ý là đang trong game thì bị đăng xuất dịch chuyển về nhà, thành ra lúc về nhà mình vô tình bếc theo cả cái sân game về lun ý:v]
Thập Tư khẽ cụp mắt, dựa người vào bức tường.
Cậu nhớ lại Người Sống Sót rơi từ trên trời xuống sau trận động đất kia, và nếu không nhớ nhầm thì, cậu đã nghe thấy âm thanh những món đồ gốm sứ nào đó bị vỡ trước khi trận động đất xảy ra nhỉ?
Đó có phải là tên người giấy không?
"Ngoài việc đó ra thì thông báo đó còn nói gì nữa không?"
"Tôi chưa có đọc xong, mạng trên núi kém lắm với cả lúc đó tôi đang vội đi tìm nhà vệ sinh, nhưng tôi đã chụp màn hình thông báo đó rồi, anh Thập nhìn này!" Tương Nghi lần mò tìm điện thoại của mình và cuối cùng lấy nó ra khỏi túi quần.
Cô đưa nó cho Thập Tư, trên đó có một bức ảnh chụp màn hình thông báo kia.
[Hiện đã có đầy đủ bằng chứng để khẳng định rằng, sau sự sụp đổ của thế giới của dòng chảy vô tận, không chỉ những Người Sống Sót quay trở lại, mà cả các con quái vật kinh hoàng tồn tại trong thế giới của dòng chảy vô tận cũng đã xuất hiện ở thế giới thực.]
[Vị trí của các con quái vật và các sân chơi chưa được xác định cụ thể, phần lớn chúng đang bị đem tới đây bởi những Người Sống Sót vốn đang tham gia vào một màn chơi trước đó, các quan chức đang nghiên cứu lại để tìm hiểu xem có phải điều này là bị gây ra bởi việc Người Sống Sót quay trở lại trong khi đang ở trong một sân chơi hay không.
Tuy nhiên, vì số lượng của những Người Sống Sót là quá lớn, chúng tôi chưa thể xác định được những thời điểm mà sân chơi bị mở ra, vì vậy những khu vực nguy hiểm chỉ có thể được thông báo sau khi các số liệu đã được xác minh.]
Thập Tư trả điện thoại cho Tương Nghi, "Những Người Sống Sót có sức mạnh đặc biệt và số lượng của họ cũng lớn nữa, họ hẳn đã để ý thấy chuyển động ở đây rồi."
"Ưm!" Tương Nghi gật đầu, "Nếu những gì mà thông báo đó nói là đúng, thì những địa điểm mà những Người Sống Sót quay trở lại khả năng cao sẽ có các con quái vật và sân chơi, vậy nên đây chắc chắn là một trong số đó.
Gì thì gì, địa điểm này đã được quảng bá bởi công ty du lịch của anh trước khi có một Người Sống Sót rơi xuống đây rồi mà."
[Trans: câu cuối ý của cổ là: trước khi có Người Sống Sót rơi xuống thì ngọn núi này vốn đã được quảng bá rồi, nên chắc chắn trước đó đã có người tới đây rồi, và vì vậy rất có khả năng có người đã đến đây trước đó và bị cuốn vào thế giới của dòng chảy vô tận rồi, vậy nên càng có khả năng đây là một sân chơi ó]
Tương Nghi ngồi bó gối, vùi đầu vào chân mình, "Đều là lỗi của tôi, tôi đáng lẽ đã nên đi vệ sinh trước khi leo lên núi mới đúng.
Khỏi nói tôi đã không nên hốc cả chai nước hoa quả rồi tự đi ra ngoài một mình.
Nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của anh Thập, tôi chắc đã sợ hãi tới chết ở dưới bàn rồi."
Trước đó, Tương Nghi chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm nhà vệ sinh mà thôi.
Cô đi ra từ phía sau của điểm nghỉ chân nhằm tránh ba người hướng dẫn viên.
Bên ngoài gió rất to, và chỉ sau khi đi vệ sinh xong cô mới nhận ra rằng mình không thể tìm được đường để quay trở lại.
Sóng điện thoại của cô rất yếu, còn GPS thì không chính xác, cuối cùng cô chỉ có thể chọn bừa một hướng để đi, và sau một lúc thì một bức tường xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Tương Nghi lúc đó, đương nhiên, đã nghĩ rằng đây là một bức tường của điểm nghỉ chân, vậy nên cô đã trực tiếp chạy sang đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơn gió ngừng lại, và không gian phía trước mắt cô đã thay đổi.
Đây sao có thể là một điểm nghỉ chân được cơ chứ, đây rõ ràng là hang ổ của ác quỷ mà!
"Đừng tự trách mình, không ai trong số chúng ta biết được trước rằng điều nãy sẽ xảy ra mà." Thập Tư dựa người vào bức tường, khẽ thở dài có chút động viên,"Bên cạnh đó, có khi cô sẽ có được các siêu năng lực khi ra ngoài đấy."
"Cái gì cơ?" Tương Nghi khẽ đơ người.
"Các Người Sống Sót được xếp hạng bởi số lần mà họ tham gia vào một sân chơi, cấp cao nhất là cấp S và thấp nhất là cấp D, nhưng không thể phủ nhận rằng tất cả Người Sống Sót đều có một số năng lực khá là kì diệu." Giọng nói của Thập Tư đều đều cất lên, "Nếu những năng lực kia là do sân chơi đem đến, thì khi đó cô có khả năng sẽ đạt được chúng sau khi chúng ta ra khỏi đây đấy."
Tương Nghi bất ngờ với giả thuyết của Thập Tư, rồi sau đó, cô nhìn cánh tay đã biến thành gốm sứ của mình với một nụ cười cay đắng, "Nếu mà được chọn, thì tôi không muốn có bất kì năng lực kì lạ nào cả."
"Cô không muốn, nhưng biết đâu có ai khác lại muốn?" Thập Tư nhìn lên trần nhà đang toả sáng rực rỡ phía trên đầu họ, nó chắc hẳn cũng được làm từ gốm sứ trắng ha.
"Có ai mà lại muốn đến một chỗ không khác gì đáy địa ngục như thế này chỉ vì một thứ sức mạnh mà có khi còn không tồn tại cơ chứ?"
"Đương nhiên là có." Thập Tư gật đầu, giọng của cậu bình tĩnh cất lên, và mặc dù giọng nói ấy không quá lạnh lùng, nó lại khiến cho người nghe không tránh khỏi phải rùng mình, "Tại sao cô lại đăng kí đi leo lên ngọn núi này? Vì chiêu trò quảng cáo về việc có Người Sống Sót rơi xuống đỉnh núi hay là vì khả năng rằng mình sẽ có thể trúng một miếng hời lớn? Lòng hiếu kỳ của những người trẻ tuổi về những Người Sống Sót sẽ luôn khiến cho họ cảm thấy bồn chồn thôi."
Tương Nghi há hốc miệng, có chút đơ người nhìn Thập Tư, trước khi cô từ từ nuối lại lời mình vừa nói trước đó, "Nói cách khác, sau lần đầu xảy ra thì chuyện này sẽ liên tục tái diễn, và thậm chí kể cả khi người ta có định vị được các khu vực nguy hiểm đi chăng nữa thì cũng vô dụng, vì sẽ luôn có ai đó cố gắng bằng mọi cách tránh bên quản lý để nhảy vào, có đúng không?"
"Sau cùng thì, có tồn tại khả năng sẽ đạt được sức mạnh ở những nơi đó mà."
"Nhưng đó mới chỉ là giả thuyết thôi mà..." Tương Nghi không kiềm được thét lên, "Những Người Sống Sót có những năng lực kì lạ chỉ là bởi vì họ đã ở trong thế giới đó, không phải hay sao?"
Thập Tư gật đầu, "Cô cũng có thể nghĩ như thế.
Thôi, ta chưa thể khẳng định chắc chắn được bất kì điều gì cả đâu."
"Nhưng khi anh nói điều đó, anh Thập, tôi không nghĩ rằng nó là điều gì đó tốt đẹp đâu."
"Vì sao vậy?"
"Bởi vì anh là một người rất mạnh." Tương Nghi vòng tay ôm lấy đầu gối mình, giọng cô nghe đầy lo lắng buồn rầu, "Tôi đã nghe thấy họ đề cập đến tên anh trước đó.
Có thể ở cùng với ba Người Sống Sót cấp S nghĩa là anh phải có những năng lực không thua kém gì của họ, vì vậy nên khi nghĩ về điều đó thì, những điều mà anh vừa nói chắc chắn là có một ý nghĩa sâu sắc hơn."
Thập Tư kinh ngạc nhìn Tương Nghi, "...Không, không có đâu."
"Tôi thực ra là đã luôn tò mò về những Người Sống Sót, nghĩ rằng họ tuyệt đối là Thần Thánh, cho đến khi tôi thực sự tham gia vào sân chơi và nhận ra rằng đây chẳng khác gì địa ngục cả...!Tôi thực sự quá ngây