"Sân chơi loại xoá sổ ư?" Ninh Dương Tắc chấn kinh, anh trầm tư suy nghĩ một lúc, "Anh có biết cách để thoát khỏi sân chơi này không?"
Người đàn ông lắc đầu, "Tôi không biết, nếu biết thì tôi đã không bị thương nặng đến như thế rồi.
Mỗi khi truy đuổi theo ai thì nó sẽ khiến cho người đó bị biến thành gốm sứ.
Sau một phút, họ sẽ tự động gục ngã.
Tôi đã bị nó bắt và đang sắp sửa trở thành người gốm sứ thì, vào đúng lúc đó, thế giới dòng chảy vô tận sụp đổ, và tôi đã có thể sống sót.
Nhưng, nếu như không tấn công tên người giấy, hay đúng hơn là, không tấn công nó nhiều hơn năm lần, thì khi đó sẽ không có vấn đề gì cả." Người đàn ông cắn móng tay, đôi mắt của anh ta có chút hoảng loạn, "Nhưng khi đó, tên người giấy sẽ thường xuyên đến để quấy rối ta, yêu cầu ta giúp nó làm đồ gốm.
Kể cả việc vươn tay ra và đập nát nó cũng bị coi như là một lần tấn công nữa."
Ninh Dương Tắc khẽ cau mày.
Thành thật mà nói, rất khó để mà không vô thức tấn công trong một tình huống như vậy.
Khi người ta bị stress, đa số họ đều buông lỏng cảnh giác khi phải ở trong một tình huống nguy hiểm và đáng sợ.
Họ thường sẽ có hành vi mất kiểm soát: hoặc khóc hoặc thét, hoặc thậm chí là vô thức phản công lại.
Và một khi bị ghim bởi tên người giấy thì kiểu phản ứng này chỉ có mà toang thôi.
Thời gian đang trôi qua.
Ninh Dương Tắc cho người tiễn Người Sống Sót này đi, và rồi khẩn cấp thông báo cho các thành viên của Đơn Vị Đặc Biệt để có thể cử theo những Người Sống Sót đã từng có kinh nghiệm trong việc hoàn thành các sân chơi.
Sau đó, anh mở bản đồ để xác định vị trí của Núi Trung Gia.
"Sân chơi loại xoá sổ thông thường chỉ xuất hiện ở tầng lớp thứ ba, và nó là cực kì nguy hiểm.
Loại sân chơi hạn định thời gian này thường sẽ mở chế độ xoá sổ trực tiếp ở một thời điểm hoặc điều kiện cố định nào đó, và hầu hết tất cả mọi người đều sẽ chết ngoại trừ Người Sống Sót sở hữu các năng lực đặc biệt." Người kia, Hạ Lạc Vũ, báo cáo bên cạnh anh.
"Sao tôi lại không biết điều này được? Tôi ít ra cũng là một Người Sống Sót cấp A đấy." Ninh Dương Tắc khẽ cau mày, "Chúng ta phải nhanh lên và phá vỡ nó."
Hạ Lạc Vũ đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi mình, "Xét về trình độ kĩ thuật hiện tại, sẽ mất ít nhất là ba tiếng để có thể mở được lối vào sân chơi ra từ bên ngoài."
"Không cần đâu." Ninh Dương Tắc đanh mặt đứng lên, đôi mắt anh loé lên dấu vết của sự lạnh lùng, "Liên hệ Bóng Ma Đau Thương, yêu cầu anh ta đến và trực tiếp dùng sức mạnh xé toạc cái sân chơi này ra đi!"
"Anh nghiêm túc đấy à?" Hạ Lạc Vũ có chút kinh ngạc nhìn anh, "Bóng Ma Đau Thương ư? Với tính khí của anh ta, anh có chắc là anh ta sẽ không phá nát cả cái sân chơi đó thành từng mảnh vụn cùng với những người bình thường ở bên trong không?"
"Anh ta sẽ không." Ninh Dương Tắc in ra thông tin vừa bị bỏ qua và ném cho Hạ Lạc Vũ, "Nhìn xem người hướng dẫn viên du lịch bị mắc kẹt này là ai đi."
Hạ Lạc Vũ có phần hiếu kỳ bắt lấy tờ giấy, thế rồi, đôi mắt anh lập tức mở to ra khi nhìn thấy người ở trên đó.
"Thập Tư?! Cái người may mắn đến mức có quan hệ với cả ba Người Sống Sót cấp S ư?!"
Khỏi nhắc tới người viên chức và cũng là Người Sống Sót cấp B ở forum kia, toàn bộ Đơn Vị Đặc Biệt đều biết về cậu ấy.
Từ lúc những Người Sống Sót quay trở về nước, họ đã phải cho thành lập một cơ sở dữ liệu trung ương, đặc biệt là đối với ba Người Sống Sót cấp S, và điều tra tới tận 18 đời tổ tiên của họ.
Và vì vậy, họ đã phát hiện ra rằng ba người này được liên kết với nhau theo cách rất chi là bất ngờ.
Sợi dây liên kết này chính là một người bình thường có tên Thập Tư.
Thập Tư là hàng xóm của Bạch Quân Di, cậu là người anh họ vô danh của Tịch Lâu, và cũng là người bạn tốt thời thơ ấu rất thân thiết của Gian Niệm đồng thời là bạn trai cũ.
Đúng vậy, họ thậm chí còn biết cả đoạn này nữa.
Chuyện này quá là trùng hợp rồi.
Trùng hợp như vậy hoàn toàn có thể thấy là rất lạ thường, nhưng xét đến việc quá khứ của người này bình thường đến nỗi việc cậu ấy là gay đã có thể coi như là một sự kiện khá shock trong cuộc đời cậu, họ không có bằng chứng gì để điều tra cậu cả.
Lúc đầu có người đã đề nghị để cậu ấy đến làm việc cho Đơn Vị Đặc Biệt, nhưng ý kiến này đã bị gạt bỏ.
[Trans: ý là trùng hợp như zị thì họ rấc là muốn điều tra Thập Tư ngay và luôn nhưng mà cuộc đời cậu bình thường quá không có gì đặc biệt để nghi ngờ cả, bình thường đến mức chuyện có thể coi là shock nhất trong quá khứ của cậu có lẽ là việc cậu thích nam giới thôi, nên họ có muốn điều tra cậu cũng chẳng được.
Cơ mà mình thấy chuyện của cha mẹ Thập Tư cũng như gia đình ảnh như thế thì sao lại coi là...!bình thường được nhỉ? Thành thật mà nói thì mình thấy cuộc đời ảnh có khá nhiều biến cố đó chứ? Chắc là bình thường theo nghĩa không có tiền án ha ????]
Không ai có thể biết được liệu ba Người Sống Sót cấp S này có còn giống như ba năm trước hay không, sau tất cả, ba năm đã trôi qua và người nào rồi cũng sẽ thay đổi thôi, khỏi nhắc đến việc họ đã đi đến thế giới dòng chảy vô tận kia.
Bọn họ không thể để cho Thập Tư, một người bình thường, ở trong một tình huống nguy hiểm như vậy được, vậy nên họ buộc phải coi đó như là một sự trùng hợp.
"Thật không ngờ rằng cậu ấy lại là hướng dẫn viên của núi Trung Gia, tôi sẽ liên hệ với Bóng Ma Đau Thương ngay đây." Hạ Lạc Vũ nói trong khi vội vội vàng vàng rời đi cùng với tờ giấy.
Xét đến mối quan hệ của Gian Niệm và Thập Tư, và việc Gian Niệm đã quay trở lại và đến gặp Thập Tư ba lần, Hạ Lạc Vũ và Ninh Dương Tắc đều đồng lòng nhất trí rằng, Gian Niệm chắc chắn là vẫn còn quan tâm tới cậu ấy!
...
Ở trong sân chơi, Thập Tư và Tương Nghi đang liên tục di chuyển và thay đổi vị trí của mình.
Tương Nghi hiểu chuyện và nhất nhất làm theo mọi hành động của Thập Tư, họ không để cho bản thân mình nghỉ ngơi dù chỉ là một bước chân, nhưng đồng thời cũng không di chuyển quá nhanh.
Cô không biết liệu cậu có đang dẫn bọn họ ra khỏi đây hay không nữa.
Tương Nghi thậm chí còn có cảm giác Thập Tư dường như là đang không đưa cô đi tìm một con đường để thoát ra ngoài, cô thấy cậu giống như đang lãng phí thời gian thì đúng hơn.
Nhưng Thập Tư chắc chắn là có lí do của mình cho những việc này, và Tương Nghi tin tưởng rằng Thập Tư chắc chắn sẽ đưa cô ra được khỏi đây.
Hai người bọn họ tiếp tục như vậy trong một lúc, rồi sau đó ngừng lại.
Thập Tư lần mò lấy ra điện thoại của cậu từ trong túi.
Hai giờ đồng hồ đã trôi qua, nhưng bên ngoài không có động tĩnh gì cả, âm thanh duy nhất là tiếng những bước chân của họ ở cái không gian chết chóc này.
Tương Nghi cảm thấy hơi khát, cô có chút khó chịu liếm liếm các khoé miệng.
Vì trước đó đã khóc rất nhiều trong một lúc lâu, bây giờ cô đang đặc biệt khát nước, nhưng ở cái nơi này thì đào đâu ra nước bây giờ? Cô không nói với Thập Tư chuyện đó, vì cô cảm thấy mình đã đang làm phiền cậu quá nhiều rồi, nếu như đến cái việc nhỏ này mà cô cũng phải nhờ cậu giúp thì...
"Uống nước nhé?" Giọng của Thập Tư bất chợt vang lên.
"A?" Tương Nghi đơ người, cô khẽ bối rối ngước lên nhìn Thập Tư, Thập Tư lấy ra một chai nước khoáng từ balo đằng sau lưng mình, "Trước đó cô đã khóc trong một lúc lâu, nên tôi đoán hiện cô đang rất khát nước."
Tương Nghi nhìn chai nước khoáng, "Không, tôi không thể cứ làm phiền anh Thập như vậy mãi được, đây là của anh mà."
"Tôi có một chai khác nữa, đây vốn là nước dành cho những du khách không thể leo xuống núi." Thập Tư đặt chai nước ở chỗ