Không đợi ông Mẫn tiếp tục nói, chú Hàn nói tiếp :
" Tiễn khách "
Ở đâu đó xuất hiện vài người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest đen rồi kéo gia đình nhà họ đi, mặc kệ họ khóc lóc cầu xin.
" Chủ tịch Hàn, đừng như vậy mà, ông suy nghĩ thêm đi "
" Hàn lão gia, Mẫn thị sẽ phá sản mất, huhu "
Nó đứng nhìn bọn họ gào khóc và bị những người đàn ông kia kéo đi, nhìn thấy cũng tội tội.
" Tiểu Bát, mình làm vậy có quá đáng không..
" nó ngước mặt lên nhìn hắn.
" Đồ ngốc, quá nương tay với nọ rồi quá đáng cái gì? anh chưa cạo trọc đầu con nhỏ ẻo lả đó là may " hắn cúi đầu, cốc nhẹ đầu nó một cái.
Nó bĩu môi rồi đi đến chú Hàn đang ngồi ở sofa, cúi người lẽ phép.
" Con cảm ơn chú Hàn..
"
" Haha, con bé này, có gì đâu mà cảm ơn, người nhà với nhau cả mà " ông bật cười.
" Dạ..
" nó gãi gãi đầu cười cười.
_____________________
Hôm nay nó hồi phục những vết thương trên mặt rồi nên mới đến trường, nó bước xuống xe cùng với Hàn Thất Bát khiến ai cũng ngoái cổ lại nhìn.
Quả thật nó xinh hơn trước kia nhiều, tóc ngắn có vẻ hợp với nó hơn, nhưng nó vẫn cứ thấy tóc dài xinh hơn ý.
Đang đi trên hành lang khối 11, một bóng đen bổ nhào đến lưng nó, ôm chặt nó từ phía sau.
" Tao nhớ mày quá à " Phương Yến ôm nó nói với giọng buồn bã.
" Tao mới nghĩ học có mấy bữa à " nó mỉm cười kéo Phương Yến đến, và hai người tay trong tay đi đến lớp, đến lớp 11A2, nó vẫy tay chào cô nàng Phương Yến.
" Tao vô lớp đây, bye mày "
Nó đi đến chỗ ngồi như bình thường, các bạn học trong lớp vẫn cứ nhìn nó rồi xì xào to nhỏ gì đó với nhau, nó chả thèm quan tâm, nó đâu có sống vì cảm xúc của người khác, sống làm sao miễn mình thấy vui vẻ là được, cứ vui lên vì cuộc đời cho phép mà.
" Hi, hôm nay nhìn cậu xinh nhỉ ? " Giang Thần Xuyên ở phía sau chọc chọc vào lưng nó, thấy thế nó mới quay người xuống.
" Tui cũng thấy thế, mà nè, mấy bữa tui nghĩ trường mình có xảy ra chuyện gì không? " nhìn nó vậy thôi chứ nhiều chuyện lắm.
Sau khi nghe Giang Thần Xuyên nhiệt tình kể lại thì nó