Suốt những ngày sau đó, ngày nào hắn cũng học và học, vì thế thời gian dành cho nó ít đi rất nhiều so với trước kia, nhưng nó vẫn quan tâm, chăm sóc cho hắn, học nhiều như thế chắc là mệt lắm.
Trong khi ai cũng định hướng cho tương lai của mình rồi thì nó vẫn chưa biết nó muốn học cái gì, học nghành gì.
Phương Yến muốn học nghành y để trở thành bác sĩ, ba mẹ cô cũng ủng hộ cô đi theo con đường này.
Giang Thần Xuyên thì tức nhiên là người thừa kế tập đoàn Giang thị rồi, nhưng anh chàng vẫn muốn mở thêm một số chi nhánh nữa.
Phương Uyên thì muốn làm cô giáo mầm non, dạy học cho mấy đứa trẻ con đáng yêu.
Cố Minh thì định sẽ mở một công ty, do Cố Xuyên - anh trai anh là con cả, và đang giúp ba quản lí công ty nên dự định sẽ trở thành chủ tịch tập đoàn Cố thị trong tương lai, Cố Minh không ghanh tị hay muốn làm cái chức chủ tịch đó, anh muốn tự tay mình làm nên một công ty của riêng anh.
Đã 10 giờ khuya hơn rồi nhưng hắn vẫn còn đang ngồi trên bàn học, nó mở cửa lén nhìn vào trong, nhìn đôi mắt đầy quần thâm của hắn kìa, ôi nó xót lắm.
" Đứng đó làm gì, vào đi " giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, nó thắc mắc sao hắn biết nó đứng ở đó nhỉ? mặt dù mắt hắn chỉ cắm vào đống tài liệu đang nằm trên bàn.
" Anh làm xong chưa? đi ngủ đi, mấy tuần nay anh thức khuya nhiều lắm, không tốt cho sức khỏe đâu " nó đi đến choàng tay mình qua cổ hắn ở phía sau.
" Anh vẫn chưa làm xong, em ngủ trước đi " hắn dừng công việc, ngước mặt lên nhìn nó.
" Em thức với anh " nó mỉm cười nhìn hắn, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
" đến đây " hắn kéo nó vào trong lòng mình, cho nó ngồi lên đùi.
" Nhớ anh lắm đúng không? anh xin lỗi, vì công việc nhiều quá không có thời gian cho em " hắn đẩy đầu nó vào trong ngực mình, tay thì