Cô mệt mỏi bước xuống chiếc xe khách.
Xung quanh là một nơi xa lạ.
Cô đến thành phố C, còn anh thì ở thành phố A, cô chắc rằng anh sẽ không tìm thấy cô được.
Cô kéo vali hòa vào dòng người xa lạ, đi mãi, đi mãi, cũng không biết nên đi về đâu.
Mỏi chân, cô ngồi xuống một cái ghế đá trước một khu nhà.
Trong đầu suy nghĩ không biết mình sẽ làm gì ở cái nơi không quen biết ai như thế này.
Hôm qua cô cũng đã bỏ điện thoại lại rồi, may thay hôm kia cô mượn Phương Yến được 30 triệu, không thì không biết bây giờ sống sao đây, ngay cả Phương Yến cũng chưa biết chuyện cô bỏ đi.
Đang ngồi trên ghế, một bóng người con gái mảnh khảnh lướt qua, người này quen quá..
chẳng lẽ..
Cô nhanh chân đứng dậy đuổi theo, chụp lấy tay người phụ nữ đó kéo lại.
Đến khi nhìn thấy mặt của người đó, cô mới vui mừng.
" Chị Thanh! Là chị đúng không ? "
" Cô là ai thế? Sao lại biết tên tôi ? "
" Em là Xuân Nghi đây! Chị không nhận ra em? "
" Cái..
cái gì? Là Xuân Nghi sao ? Nhìn em lạ quá, chị nhận không ra "
Mai Hoàng Thanh Thanh - chị họ của Xuân Nghi, người chị họ thân thiết này đã rất lâu không gặp lại, cô cũng không biết phương thức liên lạc với Thanh Thanh, may thay ở cái nơi lạ lẫm này lại tình cờ gặp lại người chị họ của mình.
Thanh Thanh hai tay nắm lấy vai cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó xúc động mà ôm chầm Xuân Nghi vào lòng mình.
" Mấy năm qua em đi đâu thế? Chị gọi điện mãi em cũng không nghe máy, trở về Mai gia thì chú Phong bảo em mất cùng với mẹ và bà em trong vụ tai nạn rồi, lúc đó chị sốc lắm em biết không ? "
" Sao? Ông ta bảo em mất trong vụ tai nạn ? " Cô cau mày khó chịu.
" Đúng thế "
Xuân Nghi dẫn Thanh Thanh lại chiếc ghế đá ban nãy ngồi, hai người cùng trò truyện với nhau.
" Chị sống ở đây sao ? "
" Ừm, chị sống 1 mình ở đây, ba mẹ chị đang định cư bên Úc.
Còn em sao lại ở nơi xa thành phố A như thế? "
" Thật ra..
"
Cô kể hết mọi chuyện cho chị mình nghe.
" Sao lại bỏ đi như thế chứ? Nhỡ em không gặp được chị thì sao? "
" Em..
không muốn làm phiền anh ấy nữa, em phiền phức lắm " Cô bấu chặt hai tay vào vạt áo, nước mắt tuôn