" Cái gì? Xuân Nghi của mẹ đâu?? Con nói gì thế ? " dì Vương vừa vỗ lưng anh vừa lo lắng ngó xung quanh phòng.
Anh không trả lời mà khóc nấc lên từng cơn, thấy một bức thư bị vò nát nằm lăn lóc dưới nền nhà, dì Vương nhặt lên.
Đọc xong, dì Vương sốc lắm, dù thế bà vẫn bình tĩnh dỗ dành con trai mình.
" Con đừng khóc nữa, chắc Xuân Nghi đùa thôi, chiều lại quay về chứ gì "
"..."
Anh không trả lời, thấy thế bà cũng không làm phiền anh mà đi qua phòng Xuân Nghi.
Nhưng khi nhìn vào trong phòng, bà biết Xuân Nghi chắc chắn không phải đùa.
Chăn gối được sắp xếp gọn gàng 1 bên, quần áo trong tủ cũng không còn, chỉ còn những chiếc váy hàng hiệu bà mua cho vẫn chưa tháo tem.
Bàn trang điểm cũng còn những mỹ phẩm đắt tiền mà Xuân Nghi chưa từng dùng qua.
Ở bàn học cô là sổ tiết kiệm, chiếc điện thoại đắt tiền vẫn còn ở đó, trên màn hình hiển thị hơn 100 cuộc gọi từ Hàn Thất Bát.
Còn có một bức thư được đặt dưới một hộp gì đó.
Dì Vương mở hộp ra xem, là những vật trang sức bà mua.
Mở bức thư ra đọc, nước mắt bà tuôn ra xối xả.
" Gửi dì Vương - người mẹ thứ hai của con.
Cảm ơn dì trong thời gian quá đã yêu thương, chăm sóc con như con ruột của dì, dì chưa từng để ai bắt nạt con, chưa từng để ai làm tổn thương con, và cũng chưa từng để con thiệt thòi hay thua kém bất kì ai.
Dì đối xử với con rất tốt và đã chiếu cố con trong thời gian qua rất nhiều.
Nhưng mấy năm trời con chưa làm được gì cho dì hết, con thật vô dụng, đúng không dì? Con sẽ rất buồn vì sẽ không được cùng dì đi dạo phố, đi siêu thị hay đi uống trà chiều nữa, và từ đây con sẽ không bao giờ cảm nhận được bữa cơm gia đình là như thế nào nữa.
Con yêu mẹ "
Đọc đến câu cuối, bà bật khóc, ngồi xổm xuống nền nhà