Ôi nghe qua như sét đánh ngang tai..
Cô có nghe nhầm không? Bầu hơn 1 tháng? Nhớ là lần trước đó có xài bcs mà? Rồi xong bao fake chắc luôn.
" Cái gì? Bác sĩ đùa à ? " Cô không tin mà cố gắng gặng hỏi bác sĩ.
" Ai rảnh mà đùa với cô? Thai nhi đang rất khỏe mạnh, cô hạn chế làm việc mạnh và cần bồi bổ cho em bé "
" Xuân Nghi! Bỏ đứa bé đi..
" Thanh Thanh bên cạnh nhìn về phía cô.
" Chị điên à? Nói bỏ là bỏ sao? Dù gì nó cũng là con của em..
"
" Vậy thì về tìm cha nó đi "
" Không..
em sẽ tự nuôi nó "
Thanh Thanh bất lực nhún vai một cái.
" Rồi, sao cũng được "
Hai chị em bắt taxi về, trong lòng có cảm xúc gì đó khó tả.
Làm mẹ ở tuổi 18 thật không dễ dàng chút nào cả, chưa kể bây giờ cô đang thiếu thốn đủ thứ, làm sao có thể lo cho đứa bé một cách trọn vẹn? Nhưng cũng không thể vì vậy mà bỏ nó, dù sao nó cũng chính là đứa con mà ông trời ban cho, là một người mẹ, cô không thể ích kỉ như thế.
Còn về việc trở về Hàn gia, cô không thể về được.
Tự nhiên về vác thêm cái bụng bầu, rồi người khác sẽ nói gì về Hàn gia? Đây chẳng phải là ăn kem trước cổng à không, ăn cơm trước kẻng sao? Về đó cô cũng chỉ làm nhục mặt Hàn gia thôi..
" Mày lo được cho nó không? Chị khuyên mày thật lòng..
bỏ đứa bé đi " Thanh Thanh khuyên cô.
Vì cô biết, mang thai ở tuổi mới lớn này chẳng dễ dàng gì, Xuân Nghi lại ra đi tay trắng, Thanh Thanh cũng không thể lo cho mẹ con Xuân Nghi toàn vẹn được, vì gia cảnh của Thanh Thanh không cho phép.
" Không, tại sao em có thể giết con mình được chứ chị? Em sẽ tìm cách kiếm tiền để lo cho nó, sẽ không làm phiền chị.." Cô nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình, xoa xoa nó.
" Chị không phải sợ mày làm phiền chị...!được rồi, mày quyết định sao cũng được, chị ủng hộ "
" Cảm mơn chị..
"
Cô cười nhạt rồi đi về phòng mình.
Suốt mấy tháng qua mọi người dần quên lãng cái tên Mai Hoàng Xuân Nghi rồi, vì thế cô cũng an tâm, nhưng để chắc chắn hơn, cô sống với cái tên Lâm Tuệ Nghi .
Bây giờ thì cô chưa có công việc gì ổn định cả.
Xuân Nghi định sẽ mở một tiệm bánh nhỏ, nhưng điều kiện hiện giờ