Hàn Thất Bát ngạc nhiên nhìn Minh Quân trước mặt :
" Sao con biết chú là bố của con ? "
" Xin lỗi nhưng con thông minh lắm, nhìn một chút là biết thôi " Minh Quân cười đểu anh.
" Đúng là con trai của ta, thông minh i chang bố " anh mỉm cười xoa đầu nhóc Minh Quân.
Thế nhưng Minh Quân lại nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ :
" Mẹ bảo con thông minh giống mẹ mà? mẹ Nghi của con bảo bố ngu lắm "
Nụ cười đã tắt, đằng sau nước mắt..
mặt anh đen như đít nồi, sao cô lại dám nói với con trai anh là anh ngu chứ? Không thể tin được.
" Sao? mẹ bảo con thế à? "
" Vâng ạ "
" Con nói cho bố nghe xem, mẹ ở đây có tán tỉnh ai không ? "
" Không, chỉ có người khác tán tỉnh mẹ thôi "
" Cái gì?? " Anh cau mày khó chịu.
" Nhưng không sao bố đừng lo, con đã ôm lấy chân mẹ và gọi mẹ bằng bố , sau đó người ta chạy mất "
" Đúng là con trai của ta " Anh mỉm cười hài lòng.
Lúc này Xuân Nghi mới vừa đi chợ về, như thường lệ, cô mở cửa và gọi to :
" Cục cưng, mẹ về rồi "
" A, mẹ về, bố đến thăm con này "
" Bố gì chứ? Con hâm à? "
" Kia kìa " Minh Quân chỉ về phía ghế sofa.
Hàn Thất Bát đang ngồi trên đó, vắt chéo chân nhìn chầm chầm cô.
" Xuân Nghi, tôi tìm em lâu lắm rồi "
Nhìn chàng trai trước mắt, cô thật sự muốn nhào đến ôm, thơm anh cho thật đã.
Nhưng giờ này trong đầu cô lại văng vẳng bài hát của Sơn Tùng : " chạy ngay đi, trước khi, mọi điều dần tồi tệ hơn ".
Xuân Nghi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, thấy thế, anh cũng chạy theo, miệng không ngừng đe dọa.
" Em còn dám chạy? Đứng lại cho tôi, tôi bắt được em là em chết chắc ! "
" Baba đừng đánh mẹ đấy nhé "
Cô cong đuôi bỏ chạy mặc kệ ngoài sau vang lên câu nói đoe dọa của Hàn Thất Bát.
Nhưng tức nhiên Hàn