13.
Không ngờ tới năm trăm vạn này vẫn chưa tới tay đã có người vội vã đút tiền cho tôi.
Phó phu nhân trực tiếp bày ra dáng vẻ vừa nhìn liền biết tôi là một người phụ nữ tham lam, yêu tiền như mạng.
Tôi phải vỗ bàn một cái tán đồng với bà ta.
Tôi quả thật là một đứa hám tiền.
Đúng là lâu lắm mới gặp được một người hiểu tôi như vậy.
Trước đây quản lý vẫn luôn tẩy não thôi, nói tôi là người không màng danh lợi, coi tiền như kít.
Tôi thật muốn ấn đầu ông ta vào nhà vệ sinh, kít cho ông hết đấy, tiền thì để tôi.
Phó phu nhân đi thẳng vào vấn đề, muốn đưa tôi mười triệu để tôi rời khỏi Phó Diên Xuyên.
Đến rồi, đến rồi, cuối cùng thì tôi cũng đã phát tài nhờ vào một cảnh tượng hào môn kinh điển.
Tôi giả vờ tỏ vẻ đau khổ, tỏ vẻ xin lỗi:
“Phó phu nhân, sao bà có thể làm vậy, tôi là thật lòng thật dạ yêu Diên Xuyên.”
“Ít nhất phải mười lăm triệu.”
Phó phu nhân: “...”
“Được thôi, tôi biết ngay cô là loại con gái thấy tiền là sáng mắt, cô căn bản không hề thật lòng với Diên Xuyên.”
Bà ta dằn mạnh cốc cafe lên mặt bàn đến nỗi cafe trong cốc sánh ra ngoài.
“Không sai, tôi nói cho bà biết, tôi chính là muốn gả vào Phó gia, làm cho Phó gia gà bay chó sủa, để cho các người khốn khổ, hơn nữa, tôi còn đánh luôn cả mẹ chồng nữa đấy.”
Phó phu nhân giật mình, nghiến răng nghiến lợi:
“Được rồi, mười lăm triệu thì mười lăm triệu.”
“Ba mươi triệu!”
Phó phu nhân tức đến trực tiếp đứng dậy, trịch thượng chỉ vào mũi tôi:
“Cô đừng có mà không biết điều.”
“Tôi ấy à, tôi sẽ sinh cho Phó Diên Xuyên một đứa con, tôi sẽ để đứa trẻ theo họ tôi, để Phó gia tuyệt hậu, tôi sẽ để nó gọi dì Vương, người luôn thắng mạt chược bà là bà nội, để bà tức chết.”
Phú phu nhân ôm ngực, thở hổn hền, cảnh tượng đó làm mắt bà ta tối sầm lại.
“Được rồi!”
Tôi lại cười nói tiếp: “Bốn mươi triệu.”
Phó phu nhân ngã vật xuống ghế:
“Cô đừng có mà ăn hiếp người quá đáng, có ai ngồi không tăng giá vùn vụt như cô không?”
“Hôm nay bà cũng thấy rồi đấy, tôi gả vào nhà rồi, ngày nào cũng sẽ như thế này, bà nên làm quen, nghĩ thông suốt dần đi.”
Tôi không để tâm thoải mái huýt sáo, nghênh ngang để cái chân đang bị bó bột lên mặt bàn.
“Được rồi, bốn mươi triệu, nhiều hơn một đồng cũng không có.” Phó phu nhân bất lực nhắm mắt.
Mẹ ơi, bốn mươi triệu, không lấy thì đúng là mất lịch sự.
Trong điều kiện hạn chế, kiếm được một khoản vô hạn.
“Thành giao. Nhớ lập một bản hợp đồng thỏa thuận tặng quà đấy.”
Kiếm tiền cũng phải kiếm những đồng tiền hợp pháp, là một công dân tuân thủ pháp luật.
14.
Tôi đã hứa với bà Phó rằng tôi sẽ rời khỏi Phó Diên Xuyên trong vòng 3 ngày.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải giải quyết Tô Thanh trong vòng 3 ngày.
Thay vì đợi cô ấy làm phiền tôi, không bằng chủ động xuất kích.
"Tôi biết cô thích Phó Diên Xuyên, tôi có thể buông tay, nhưng tôi có một điều kiện."
Tô Thanh vừa nghe tôi nói liền sáng mắt.
"Không phải chỉ là tiền thôi sao? Tôi có rất nhiều."
Chà, đều là những người không thiếu tiền.
"Giảm giá cho cô, ba mươi triệu."
Tô Thanh bĩu môi, khinh thường nói:
"Có tí tiền thế thôi a? Cho cô thêm năm triệu, trong vòng ba ngày biến ra khỏi tầm mắt tôi."
Chị gái, chị có thể đừng đẹp trai như vậy không, chị như vậy tui siêu lòng với chị thì sao.
"Tôi cút liền!"
Tuân lệnh nha phú bà tỷ tỷ.
Tôi cẩn thận bỏ tấm séc vào túi và thở dài.
"Cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ."
Tô Thanh nắm được mấu chốt trong lời nói của tôi:
"Bể khổ? Bể khổ gì?"
Tôi che miệng giả vờ bối rối: “Không, không có gì đâu.”
Tô Thanh bướng bỉnh chặn đường tôi, khăng khăng bắt tôi phải nói rõ ràng.
Tôi lặng lẽ ghé vào tai cô ấy: “Thật ra Phó Diên Xuyên thích cậu trợ lý nhỏ của anh ta, anh ta chỉ lấy tôi làm lá chắn thôi.”
15.
Tô Thanh suy nghĩ một lúc, rồi ngay lập tức bị sự xuất hiện của trợ lý nhỏ này làm cho chấn kinh.
"Hả?"
"Không thể, hai người ngày đó kịch liệt như vậy."
"Đều là giả, là anh ta lừa gạt cô, người chị em, anh ta thích người khác."
"Ah?"
"Quan trọng nhất là anh ta không được. Tôi thấy anh ta tìm cách chữa bệnh trên mạng."
"Hả? Vậy là anh ta vì tình yêu mà hy sinh bản thân?"
Cô lẩm bẩm một mình:
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người mạnh mẽ như anh ta sẽ chịu nằm dưới người khác."
Chị à, chị bắt trọng điểm đỉnh thật đấy.
Đôi mắt ăn dưa của Tô Thanh bỗng tỉnh táo như chuột thấy gạo.
"Tôi coi cô như chị em thân thiết mới nói cho cô biết, tuyệt đối không được nói cho người khác."
“Thật kinh khủng, cả đời phải sống như một góa phụ và phải diễn một cặp vợ chồng mẫu mực trong mắt mọi người. May mà có người thay tôi nhận chân này, cảm ơn người chị em, cô quả là một vị Bồ
Tát sống. "
Tô Thanh lo lắng: "Chờ đã, ai sẽ thay thế vị trí của cô?"
"Người đàn ông cô không muốn, tôi cũng không muốn."
"Đừng, cô đi rồi ai là lá chắn cho anh ta?"
Tôi ôm lấy cánh tay cô ấy, "Quản gia, quản gia, mau giữ cô Tô lại!”
Tô Thanh liều mạng vùng vẫy.
Lúc này, Phó Diên Xuyên xuất hiện ở cửa, anh ta ôm mông với vẻ mặt kỳ lạ.
"Anh Diên Xuyên, anh sao vậy?"
Anh ho nhẹ một tiếng: "Không, không sao."
Anh sờ lên cổ mình, có một vết đỏ hơi chói mắt.
Con muỗi này cắn giỏi quá.
Biểu cảm của Tô Thanh dần trở nên khó tả, cô ta lao như điên đến chỗ Phó Diên Xuyên.
"Anh Diên Xuyên, chúng ta hủy hôn đi!"
"Tại sao?"
Một tia sáng lóe lên trong mắt Phó Vân Xuyên, anh ta không ngờ rằng tôi có thể giải quyết vấn đề này nhanh như vậy.
"Còn không phải tại anh......"
Tôi vội nháy mắt với cô ấy, ra khẩu hình với cô ấy:
"Đừng làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta, con thỏ bị ép cũng cắn người."
Không thể để Phó Diên Xuyên biết rằng tôi đã thả ra một tin đồn thất thiệt như vậy, nếu không năm triệu của tôi chắc chắn sẽ bay mất.
Tô Thanh trong cái khó ló cái khôn: "Bởi vì... bởi vì tôi là người phóng túng, tôi sẽ không bị gò bó không có tình yêu tự do."
Tô Thanh kéo anh ta và lập tức đi tìm cha mẹ của cả hai bên để làm rõ.
“Chị em, cảm ơn cô, girls help girls.” Cô ấy nhỏ giọng cảm ơn.
Tốn 35 triệu để nghe tôi chém gió, là do cô xứng đáng.
16.
Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, còn con chó con Phó Diên Xuyên nuôi vẫn cứ sủa tôi.
Chắc nó chê tôi, muốn thay chủ của nó phàn nàn tôi đây mà.
Tôi nở nụ cười bi3n thái.
“Mày cũng muốn cho tao tiền à?”
Ngay khi con chó định bỏ chạy, tôi liền túm lấy nó, một lúc sau, tôi xé toạc quần áo trên người nó ra.
Đến cả chó cũng được mặc Eo Vì, tôi dúng là có phần ghen tị.
Tôi sẽ đem bán đi, để con chó biết rằng lòng người rất nham hiểm.
Cả gia đình họ Phó đều được tôi “chăm sóc” rất cẩn thận.
Sau khi kiếm được ba phần tiền, tôi liền bỏ chạy một cách tiêu sái.
Nhìn mọi thứ xung quanh diễn ra như một giấc mơ, và sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ đó, trái tim trống rỗng của tôi được lấp đầy bởi tiền, rất nhiều tiền.
Trước khi đi tôi có để lại giấy chứng nhận nhà đất và bộ trang sức kia.
Làm người không thể quá tham lam, để lại cho con dâu tương lai xui xẻo nhà họ Phó vậy.
Tôi chỉ có thể chúc thần tài của tôi và bạch nguyệt quang của anh ấy trăm năm hạnh phúc.
Tôi rất yên phận, bọn họ không thể làm phiền tôi nữa.
Bây giờ tôi đã là một nữ tỷ phú, tôi liền đưa cô bạn thân của mình đến Phuket.
Hãy mua tất cả những gì mày thích đi!
Nhỏ bạn thân ôm chầm lấy tôi, cảm kích nói:
“Châu Châu, tao biết mày mệnh phú quý, từ nay tao sẽ là một phần của mày. Chúng ta tỷ muội tình thâm, không rời nửa bước.”
“Nói thì hay lắm!”
Ngoài ra còn có 10 anh đẹp zai vai rộng eo hẹp tiêu chuẩn.
Chúng tôi mỗi người chia nhau 5 anh.
Một anh ăn cùng, một anh uống cùng, một anh giữ chân, một anh chống đẩy, anh còn lại thay đồ.
Hạnh phúc như tiên, các người làm sao hiểu được.
Tôi đang vui vẻ trên mây, lại không biết rằng Phó Diên Xuyên hiện giờ đang điên cuồng tìm kiếm tôi.