17.
Chỉ trong hơn hai tháng, tôi với bạn thân đã đi du lịch được nửa vòng trái đất.
Tôi đã nhìn thấy những khung cảnh mà tôi chưa bao giờ được thấy trước trước đây.
Cuộc sống trở lại bình lặng và có phần hơi nhàm chán.
Mà khi một người buồn chán thì cuộc sống sẽ có xu hướng làm người ta có chút cảm giác muốn làm việc sai trái.
Tôi bắt đầu nhớ cảm giác được share tiền để câu cá với đồng nghiệp và hóng drama trong văn phòng công ty.
Vì vậy, tôi quyết định đi xin việc và trở thành một người phụ nữ giàu có vô hình, đứng ở tầng lớp thấp kém nhất công ty.
Kể từ đó, làm việc của tôi chỉ còn là cách để tôi giải tỏa sự buồn chán.
Nếu có người làm tôi không vui, tôi sẽ chọc cho công ty đuổi việc.
Với một tâm thế đi làm để phá game, phỏng vấn công ty đầu tiên tôi đã được nhận vào làm rồi.
Sau một tuần, tôi dần hòa nhập với đồng nghiệp của mình.
Bọn họ nói nhân sự của công ty đang bị thay thế dần và sẽ có chủ tịch mới đến nhậm chức.
Chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Bọn họ liền nói chủ tịch mới không đơn giản.
Bọn họ nói anh ta đẹp trai như một minh tinh. nhưng lại có vấn đề về chuyện “đó” và có vẻ không thích gần phụ nữ lắm.
Sao nghe quen quen thế nhỉ?
Không những thế, còn có hẳn 2 người đàn ông trong thành phố này đang vì vị trí chủ tịch mà tranh giành đấu đá.
K1ch thích đến vậy sao! Tôi thích!
Chính vì thế, vào ngày chủ tịch mới nhậm chức, tôi cùng đồng nghiệp đến sảnh trước công ty hóng hớt xem thằng cha được tả như hồ ly tinh này bộ dáng ra sao.
18.
Trong giờ giải lao, tôi và đồng nghiệp ngồi trên ghế sofa ở sảnh, quan sát một đám người đang bận bịu dọn đường cho tân chủ tịch.
Người còn chưa thấy đâu nhưng khí thế này quả là không nhỏ.
Tôi lặng lẽ phàn nàn với đồng nghiệp của mình:
“Chủ tịch cứ như là bao gạo ý.”
“Sao lại nói vậy?”
“Chưa gì đã có bao nhiều kẻ nhăm nhe muốn trộm mất đó.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê nhìn chủ tịch mới xuất hiện.
Ngụm cà phê vừa ngậm vào mồm lập tức phun ra.
Tôi choáng váng, sao có thể là Phó Diên Xuyên chứ!?
Tôi nhớ lại tin đồn thái quá đó ………..
Nếu anh ta biết rằng lời đầu tiên được đồn ra từ mồm tôi, anh ta liệu có giết tôi luôn không?
Xong đời, tính mạng này khó giữ rồi.
Bây giờ từ chức còn kịp không?
Hành động của tôi thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tôi vội vã che mặt lại định bỏ chạy thì anh ta quát to: “Đứng lại!”
Đứng lại cái đầu anh.
Tôi khựng lại một giây sau đó chạy tiếp không ngừng, nhưng không may vẫn bị anh ta túm lấy cổ.
“An Châu Châu, cô có biết tôi tìm cô bao lâu rồi không?”
Giọng điệu ủ rũ của anh ta làm sống lưng tôi phát lạnh.
Trong lòng tôi vô cùng hổ thẹn, khóc không ra nước mắt nói: “Anh đẹp trai à, anh là ai? Gần đây đầu óc tôi có chút vấn đề, mất trí nhớ rồi.”
Phó Diên Xuyên nở một nụ cười như muốn giết người: “Ha, phải không, mất trí nhớ? Không sao, tôi sẽ giúp cô nhớ lại tất cả.”
Sau đó, anh ấy bế tôi như bế gà con đến văn phòng, hưởng thụ ánh nhìn chú ý của cả công ty.
19.
Phó Diên Xuyên ngồi kê khai từng khoản tiền mà tôi lừa anh ta, nói muốn đưa tôi đến đồn công an để kiện tôi tội lừa đảo.
Tôi giật mình hoảng hốt: “Tôi không nói dối, bọn họ đều là tự nguyện mà, tôi vẫn còn giữ thỏa thuận tặng quà tự nguyện nha.”
Anh cười lạnh một tiếng: “Không giả bộ nữa?”
Tôi cúi đầu ngồi trước bàn anh, bộ dáng tội lỗi như học sinh bị phạt.
“Bây giờ cả vòng bạn bè đều đang cười nhạo tôi, tất cả bọn họ đều tin rằng tôi là …”
Anh ta xấu hổ đến nỗi không nói nổi hết câu.
Tôi khẽ gật đầu: “Tôi hiểu tôi hiểu.”
“Em cái gì cũng không hiểu!”
“Vâng vâng vâng, tôi không hiểu.” Câu nào của anh ta cũng như dẫm phải bom. làm tôi bị dọa sợ chết khiếp.
Phó Diên Xuyên như hận không thể đập nát cái bàn, nghiến răng nói ước gì anh ấy có thể ăn tươi nuốt sống tôi, dọa tôi sợ chết khiếp.
Tôi không dám ngẩng đầu lên.
Làm sao tôi biết được Tô Thanh kia lại không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, còn nói cho tất cả mọi người chứ.
Tô Thanh: Tôi không muốn bất cứ chị em nào của mình bị tổn thương, girls help girls, okay?
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mọi người đều cười mà, anh thật lợi hại, anh cứ coi như bản thân đang làm việc tốt đi.”
“Em nói gì?”
Tôi lúng túng cười: “Tôi nói không phải anh bảo tôi đuổi Tô Thanh đi trong một tuần hay sao? Tôi không còn cách nào mới phải ra hạ sách, anh xem, không phải mọi việc đã được giải quyết êm đẹp rồi sao”
Phó Diên Xuyên: “......”
Anh nhìn tôi chằm chằm: “Em đã gây cho tôi họa lớn như vậy, em định bồi thường như nào đây?”
Tôi do dự hồi lâu mà không nghĩ ra đáp án.
May mà trợ lý đột nhiên gõ cửa.
Lợi dụng khi họ đang nói chuyện, tôi bèn lẻn ra ngoài.
Thật đáng sợ!
20.
Tôi vội vàng nộp đơn xin nghỉ việc, nhưng vì hết lý do này đến lý do khác mà bị bác bỏ.
Cái công ty này tôi làm không nổi nữa rồi, vì vậy tôi sẽ trực tiếp xin nghỉ.
Dù sao, công ty này thích ai đi thì đi.
Kết quả là chưa đến hai ngày, Phó Diên Xuyên đã đích thân gọi điện cho tôi, bảo tôi quay lại làm công chuộc tội, nếu không sẽ để văn phòng luật sư của anh ta kiện tôi, dọa tôi lập tức phi như bay đến công ty.
Chỉ cần đừng động đến túi tiền của tôi, anh ta nói gì tôi cũng làm.
Kết quả là khi tôi đến công ty, phòng nhân sự thông báo rằng tôi đã bị điều chuyển đến văn phòng chủ tịch làm thư ký.
Tôi: "......"
Cảm thấy thông báo này quả là làm người lạnh sống lưng.
Chị gái trưởng phòng nhân sự cắn rơm cắn cỏ xin tôi mấy ngày này cụp đuôi mà làm người, đừng
có chọc giận chủ tịch.
Tôi: "Có ý gì?"
Người chị phụ trách công tác nhân sự đã kể cho tôi nghe về những trải nghiệm tuyệt diệu trong mấy ngày qua.
Phó Diên xuyên mới nhận chức, vì vậy anh ta muốn tuyển dụng vài thư ký, anh ta rất coi vấn đề này nên đã đích thân tham gia phỏng vấn.
Không ngờ những người được phỏng vấn đều là các anh chị em cao từ 1m8 trở lên, chẳng khác nào đang tuyển tú, quả là một cảnh tượng hùng tráng.
Ánh mắt của bọn họ đều đặt trên người Phó Diên Xuyên, như muốn phóng ra tia lửa điện.
Phó Diên Xuyên bị chọc cho tức điên, đuổi tất cả bọn họ cút ra khỏi phòng, tí thì định dỡ luôn nóc công ty.
Sau đó chỉ định tôi làm thư ký.
Bây giờ tất cả đồng nghiệp đều tưởng rằng rằng CEO và tôi là bạn thân.
Tôi lại cảm ơn quá=)))
Tôi lo lắng đứng trước cửa phòng làm việc của anh ta, luôn có cảm giác mình sẽ đi vào đứng thẳng, đi ra nằm ngang.
21.
Vừa định gõ cửa, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc.
" Ây dô, con dâu, rốt cuộc cũng tìm được con rồi."
Tôi ngơ ngác quay lại.
Phó phu nhân cùng một đám người chạy tới, người không biết còn tưởng là muốn đi đánh nhau.
Mặt bà ta tràn đầy ý cười chào đón tôi, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa xe Rolls-Royce.
"Con dâu, xe con lái đi làm không xứng với địa vị của con, nghe lời mẹ, lái chiếc này đi."
"Còn có, phòng con ở quá nhỏ, con chuyển đến ở cùng Phó Diên Xuyên đi, ta cho con ba bảo mẫu."
"Tất cả các loại túi xách giày dép mới nhất, thịnh hành nhất, đắt nhất mẹ cũng bố trí hết cho con rồi."
[........]
Đồng nghiệp xung quanh thì thầm nhìn tôi với vẻ đầy ái ngại.
"Bà Phó, bà có nhận nhầm người không?"
Lúc trước bà ấy ghét tôi như vậy, sao tự nhiên lại thay tính đổi nết, chuyển cho tôi cả đống tiền?
Cáo chúc tết gà, chắc chắn là không có ý tốt.
"Con dâu của ta, ta làm sao có thể nhận nhầm?"
Bà ta xin lỗi tôi: "Trước đây là ta không tốt, là nhân cách thứ hai của ta chạy ra quấy phá. Từ nay trở đi, nếu mẹ không đối xử tốt với con, con cứ đánh mẹ."
Tôi:"......"
Không đúng, Bà ấy phải chịu k1ch thích ở đâu à?
"Diên Xuyên bảo nếu không lấy được con thì nó sẽ cùng con trai của bà Vương ra nước ngoài đăng ký kết hôn."
Bà ta vừa nói vừa nén nước mắt.
Trong lòng Phó Diên Xuyên thật sự rất yêu con, không từ thủ đoạn muốn báo thù ta.
Tôi tiếp tục choáng váng, cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
22.
Phó Diên Xuyên chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, tôi nhỏ giọng hỏi:
"Chuyện này là sao? Tui lại diễn với anh tiếp hử? Nói trước rồi đó, bây giờ catxe của tui cao lắm đó."
Người cũng không thể nào chỉ vì thể diện mà không cần tiền mà đúng không?
Phó Diên Xuyên cười giận dữ: "Ngoại trừ tiền, đầu óc em còn nghĩ được cái gì khác không?"
“Anh!” Tôi buột miệng.
Ánh mắt anh hiện lên một tia kinh hỉ.
"Không phải, ý của tôi là, anh là Thần tài, anh có tiền, có nghĩa là có được anh chính là có được tiền."
"Em muốn có tôi à? Tôi đồng ý."
Tôi: "?"
"Tôi nghĩ rồi, em gây cho tôi phiền phức lớn như thế, giờ em phải tự lấy thân đền cho tôi đi.”
Anh ấy nắm lấy tay tôi, trái tim tôi như muốn nhảy ra ngoài.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “An Chiêu Chiêu, anh thích em, làm bạn gái anh nhé!”
Tôi sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Cuộc làm ăn này lỗ vốn, tôi không làm đâu.”
Làm ăn kiểu gì mà mất cả bản thân vào tay người ta thế này?
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim đang nhảy nhót của tôi đã phản bội tôi.
Anh ấy hấp dẫn tôi hơn tôi tưởng tượng.
"Em thích tiền, tôi không có gì ngoài tiền, cũng có nghĩa là em thích tôi."
Không phải, sao anh còn có chiến lược nữa vậy?
Tôi quy đổi anh ra tiền như vậy lại làm anh nghĩ ra cả cái này???
"Tôi sẽ dùng tiền cả cuộc đời mình kiếm được để đổi lấy mối tình cả đời của em, em có đồng ý không?"
Hào phóng vậy sao? Chắc kiếp sau tui cũng không tiêu hết mất.
Việc này xem ra cũng không phải là không thể.
Người và tiền, tôi lấy hết!
(Toàn văn hoàn)