Công nương Capheny bật khóc và ôm chặt lấy Sia, còn Công tước thì nở một nụ cười lớn sảng khoái và nắm lấy vai của Arian điên cuồng lắc lắc.
"Sia của ta, con bé thực sự đã khỏe mạnh như một con người bình thường đúng không? Arian, con bé sẽ sống đến 100 tuổi và sinh cho ta thật nhiều con cháu khỏe mạnh phải không?"
Những giọt nước mắt trào ra dưới khóe mắt của Arian.
"Phải rồi, chắc chắn là vậy!"
"Ha ha ha…"
"Ha ha ha ha…"
"Ha… Công tước, ngài bỏ vai tôi ra được không… tôi sắp đoàn tụ với nữ thần ánh sáng rồi…"
"Ha ha ha… xin lỗi Arian."
Sia mím môi nhìn mọi người trong căn phòng, Stan bé nhỏ đang trốn phía sau cánh cửa cũng ngay lập tức bay vào ôm lấy cô và Công nương, nước mắt nước mũi đều trượt hết lên váy áo của Sia.
"Nhãi con này…"
Sia bật cười túm lấy Stan, nhưng cũng có một vài giọt nước mắt bị cô lén lút lau đi.
Một lính đánh thuê cô đơn với bao trận huyết chiến cũng khó có thể chống lại cảm xúc ấm áp được mang lại bởi một gia đình. Nhưng Sia lại không thể ghét nổi chuyện này.
"Thật tuyệt làm sao khi có cha mẹ và em trai… mình đã không còn là một lính đánh thuê cô đơn không gia đình nữa."
Sia De Cantaria, bây giờ cô chắc chắn sẽ sống một cuộc đời quý tộc xa hoa hạnh phúc