Kỷ Khinh Khinh không lưu tình chút nào đem Lục Lệ Hành chặn ở ngoài cửa.
Ngủ cả đêm?
Làm gì nha!
Trai đơn gái chiếc, mới vừa kết hôn không tới hai ngày liền muốn cùng nhau ngủ, về sau thì sao?
Kỷ Khinh Khinh tức đến không thở được.
Nhưng ở trong phòng suy nghĩ một vòng, Kỷ Khinh Khinh bình tĩnh lại.
Hai ngày nay Lục Lệ Hành hồi quang phản chiếu dường như quá dài, làm cô nhiều lần đã quên Lục Lệ Hành kỳ thật là một người bệnh sắp chết.
Cô mở cửa phòng he hé, cách kẹt cửa nhìn người đứng bồi hồi ngoài cửa, thân mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình.
Hành lang áng sáng tôi tối, chỉ có một cái đèn nho nhỏ màu da cam trên trần chiếu vào trên vai Lục Lệ Hành.
Cô không thấy rõ biểu tình Lục Lệ Hành dưới ánh đèn mỏng manh, chỉ thấy được anh như dựa vào trong một bóng đêm sâu không thấy đáy, lẻ loi một mình.
Cô mở cửa ra, ánh sáng sáng ngời trong phòng trong nháy mắt trào ra, xua tan hắc ám vô tận phía sau Lục Lệ Hành.
“Anh vừa rồi nói cái gì?”
“Chúng ta ngủ cả đêm.”
Kỷ Khinh Khinh hỏi: “Ngủ như thế nào?”
“Cô ngủ bên trái, tôi ngủ bên phải.”
Kỷ Khinh Khinh chớp mắt, “Chỉ có ngủ?”
Lục Lệ Hành hỏi lại: “Trừ bỏ ngủ, cô nghĩ đến phát sinh chuyện gì?”
“……” Nghe một chút nghe một chút, có đáng tức hay không!
“Lúc uống nước không cẩn thận làm giường đệm bị ướt, đã quá muộn không muốn phiền toái dì Bùi, cô nếu cảm thấy không tiện…”
Kỷ Khinh Khinh kéo cửa ra, “Vào đi.”
Cô không thể thật sự làm một người bệnh đi ngủ thư phòng hoặc là sô pha đi?
Căn phòng Kỷ Khinh Khinh ở là dì Bùi cố ý thu dọn một căn phòng cho khách có toilet riêng, hướng đông có một cửa sổ sát đát, trong phòng có tủ quần áo cùng bàn hóa trang, tuy rằng không thể so với phòng ngủ chính của Lục Lệ Hành, nhưng cũng thật thoải mái.
Lục gia đã lâu hoàn toàn không có phụ nữ đến ở, trong phòng Kỷ Khinh Khinh cùng phòng của đàn ông thật bất đồng, lớn nhất là ở chỗ, chăn của Kỷ Khinh Khinh có mùi hương.
Không phải nước hoa sang quý mà là một mùi hương đặc thù, hương vị thuộc về phụ nữ.
Mùi hương này lan tràn đến mỗi góc trong phòng.
Từ khi bước vào phòng Kỷ Khinh Khinh, trong nháy mắt Lục Lệ Hành đã cảm thấy được.
Bên trong Kỷ Khinh Khinh mặc một áo ngủ tơ lụa hai dây, bên ngoài có khoác áo lụa đến đùi, đồ ngủ này đặc điểm là thật nhẹ nhàng thoải mái trên người, sờ lên xúc cảm cùng tiếp xúc với thân thể không sai biệt lắm, bình thường Kỷ Khinh Khinh ăn mặc thật thoải mái, nhưng hiện tại cùng chung chăn gối với người khác…
Áo ngủ này là không thể mặc.
Nghĩ nghĩ, Kỷ Khinh Khinh đi toilet thay đổi một bộ áo ngủ có tay thật bảo thủ, đến khi cô ra tới nơi, Lục Lệ Hành đứng ở mép giường nhìn cái giường như suy tư gì. Hai người đứng ở mép giường ăn ý trầm mặc một lát, đều vì buổi tối hôm nay cùng chung chăn gối mà cảm thấy đau đầu.
“Anh yên tâm, tôi ngủ rất thành thật, giường một mét tám, đủ hai chúng ta ngủ. Tôi ngủ bên này anh ngủ bên kia, lấy gối đầu làm trung gian, không được lại đây, không cho chạm vào tôi, không được chiếm tiện nghi của tôi.”
Lục Lệ Hành nhìn cô một cái, “Tôi chiếm tiện nghi gì của cô?”
“Tôi là phụ nữ, như anh nói, rất có nữ tính, đàn ông đều thích kiểu phụ nữ như tôi vậy!”
“… Tôi sẽ không chiếm tiện nghi cô.” Lục Lệ Hành đối với lời ca ngợi Kỷ Khinh Khinh hôm nay, tự đáy lòng cảm thấy thật hối hận.
“Vậy ngủ đi.”
Hai người lên giường.
Kỷ Khinh Khinh kiệt lực nằm dựa vào mép giường, tránh xa đường phân giới.
Lục Lệ Hành: “……”
Không nói là trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng ngày thường tiệc rượu yến hội tiến đến gần phụ nữ cũng không ít, anh khủng bố như vậy sao?
Đây cũng không thể quái Kỷ Khinh Khinh, từ nhỏ đến lớn số lần cô tiếp xúc đến người khác phái có thể đếm trên đầu ngón tay, cô cùng đàn ông nắm tay cũng chưa có, hiện tại khen ngược, trực tiếp từ mẫu thai solo độc thân hơn hai mươi năm, một sớm bay vọt thành phụ nữ có chồng.
Không quen, đặc biệt không quen.
Kỷ Khinh Khinh oa oa ở trong chăn, bó tay bó chân súc thành một cục, trên giường đệm có thể trực quan cảm nhận được lún xuống một chút, một mùi hương của đàn ông chậm rãi từ trong chăn, trong không khí lan nhiễm tới đây, làm tim Kỷ Khinh Khinh phanh phanh đập thật nhanh, trên mặt nóng bỏng, chạm cũng không dám chạm vào.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô ngủ cùng giường với đàn ông.
Sau một lúc lâu, Kỷ Khinh Khinh từ trong chăn nhô đầu ra, nhìn Lục Lệ Hành nghẹn ra một câu, “Nếu không tôi ngủ ở thư phòng hoặc là sô pha?”
Lục Lệ Hành mí mắt đóng chặt, “Ngủ.”
“…… A.”
Tắt đèn.
Kỷ Khinh Khinh trợn tròn mắt, ngủ không được.
Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, đồng dạng ngủ không được.
Đôi mắt Kỷ Khinh Khinh mỏi mệt, nhưng trong đầu như một cuộn chỉ rối, rung động ong ong.
Lục Lệ Hành còn đầy đủ tinh thần, trước kia chừng ngủ trước một giờ sáng, hiện tại thời gian này chưa phải là thời gian để ngủ.
Ước chừng đã qua một giờ, Kỷ Khinh Khinh thật cẩn thận động đậy cái tay tê mỏi, nhô đầu ra khỏi chăn, miệng mở to hô hấp vài cái.
Lục Lệ Hành bên gối cô tựa hồ đã ngủ rồi, hô hấp vững vàng, khuôn mặt an tường, Kỷ Khinh Khinh lặng lẽ vươn ngón tay ra tới gần anh.
Còn tốt, còn thở.
Nghĩ nghĩ, lại sờ sờ trán anh, sờ nữa sờ trán của mình, độ ấm không khác nhau gì mấy.
Lục Lệ Hành mở mắt ra, sâu kín tới một câu: “Yên tâm, tôi còn chưa có chết.”
Kỷ Khinh Khinh trên mặt cười xấu hổ, chậm rãi thu hồi dừng tay lại ở giữa không trung.
“Anh còn chưa ngủ? Tôi chính là lo lắng cho anh…”
Lục Lệ Hành nhắm hai mắt ừ một tiếng, “Nếu cô không lại đây xem tôi chết hay chưa, tôi hiện tại hẳn là đã ngủ rồi.”
“……”
Kỷ Khinh Khinh câm miệng không nói.
Trong phòng an tĩnh chỉ nghe thấy hô hấp của đối phương.
Kỷ Khinh Khinh nằm nghiêng ở gối đầu nhìn sườn mặt Lục Lệ Hành, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, ban ngày nhìn qua rất lạnh lẽo là người khó tiếp cận, hiện tại nhìn lại cảm thấy khuôn mặt thật nhu hòa.
Hai ngày này ở chung, nếu không có ở bệnh viện một lần lại một lần chẩn bệnh, cô thật sự khó mà tin được người đàn ông này bị bệnh nguy kịch.
Kỷ Khinh Khinh trải qua sinh ly tử biệt chỉ có một lần.
Đó là khi cô còn nhỏ, hàng xóm là một bà lão làm đường hồ lô, ốm đau trên giường hơn một tháng, đột nhiên có một ngày có thể xuống giường, còn rất có tinh thần nói chuyện với cô, làm đường hồ lô mà cô thèm thuồng, lúc ấy cô còn nhỏ, cho rằng bà còn khỏe, còn quấn lấy đòi bà làm mấy cái, kết quả ngày hôm sau người ta phát hiện bà đã qua đời.
Sau này lớn lên nhớ lại, cô mới hiểu được đây là hồi quang phản chiếu.
Lục Lệ Hành cũng sẽ như vậy sao?
Cô miên man suy nghĩ.
Có thể hay không cũng giống bà làm hô lô, đột nhiên qua đời.
Có thể hay không……
Kỷ Khinh Khinh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về người đàn ông nằm phía bên kia gối.
Sẽ không sẽ không, lúc ban ngày thân thể Lục Lệ Hành nhìn qua vẫn khỏe như vậy, không có khả năng có cái gì ngoài ý muốn.
Cẩn thận nghĩ nghĩ, Kỷ Khinh Khinh xoay người đưa lưng về phía Lục Lệ Hành, lấy ra di động. Cô không học qua hộ lý, nhưng lúc bác sĩ dặn dò cô ở bên cạnh có nghe, nhớ rõ bác sĩ có nói quá, theo trạng huống thân thể Lục Lệ Hành hiện tại, tốt nhất là ngày thường mỗi giờ quan sát một lần, để ngừa vạn nhất.
Cô cài di động định bảy lần báo thức, mỗi giờ chấn động một lần cho đến 7 giờ sáng mai, sau đó nhét di động vào dưới gối đầu mình.
Nhắm mắt lại ngủ.
Cho đến khi Kỷ Khinh Khinh hô hấp đã bình ổn, Lục Lệ Hành lúc này mới mở to mắt, nhìn chăm chú cô.
Cả bao nhiêu năm tiệc rượu các loại thường gặp đủ loại phụ nữ trang điểm kiều diễm, nước hoa sặc mũi, lại không có quá nhiều hảo cảm, hôm nay thấy Kỷ Khinh Khinh đầu bù tóc rối mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, lôi thôi lếch thếch, lại ngoài ý muốn thấy thuận mắt.
Trên người Kỷ Khinh Khinh truyền đến mùi hương nhàn nhạt xâm nhập khoang mũi, mùi hương này làm anh một ngày căng chặt thần kinh chậm rãi thả lỏng xuống, tư thái lơi lỏng nhắm mắt lại.
Cò vài phần buồn ngủ.
Có lẽ hôm nay anh có thể mau đi vào giấc ngủ.
Giây tiếp theo một cánh tay mềm mại duỗi lại, đặt trước ngực Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh mặc áo có tay, nhưng khi ngủ tay áo đã bị kéo nhếch lên, cánh tay nóng bỏng kia đụng phải da thịt Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh mơ mơ hồ hồ cảm giác được chỗ kia có chút lạnh, cảm thấy thật thoải mái, tay hướng lên thêm bắt đầu vuốt ve. Trên bụng nhỏ truyền đến