Ban đầu vốn dĩ Cố Tư Vũ muốn tìm gặp Tương Cẩm nói chuyện với bà ta, giải quyết mọi chuyện rõ ràng. Nhưng ngoài dự kiến cô thu về được món hời lớn, nắm thóp Tương Cẩm trong tay, nếu như cô lấy đoạn video đó làm việc cảnh cáo bà ta có lẽ sẽ dễ dàng hơn giao khẩu.
Cha cô căn bản vì trách nhiệm mà quan tâm Tương Cẩm, nhưng bà ta lại dùng số tiền cha cô chu cấp bao nuôi trai trẻ bên ngoài. Nếu cha cô biết chuyện thì theo như tính cách của ông sẽ nổi trận lôi đình, mà Tương Cẩm, bằng chứng rành rành trước mắt, coi như bà ta hết đường chối cãi.
Cố Tư Vũ lên kế hoạch kỹ càng cho việc này, cô sẽ tìm thời gian thích hợp tung đoạn video. Nhưng trước đó cần gửi tới cảnh cáo bà ta một trận, đồng thời tìm đủ chứng cứ bà ta dùng số tiền từ trước tới nay cha cô chu cấp không phải để lo cho Cố Kiều, mà là dùng tiêu sài phung phí, bao nuôi trai trẻ.
Đầu tiên, ép Tương Cẩm cách thật xa cha cô trước.
Điện thoại trong túi xách một bên ghế lái phụ rung lên, nhạc chuông kêu. Cố Tư Vũ chăm chú lái xe, liếc mắt qua một cái, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm màn hình hiện lên dãy số của Tri Tiết.
Cô hơi nhíu mi, dự tính không nghe. Nhưng nghĩ tới hôm ở bữa tiệc chắc anh ta bận công việc gì đó mới không đến đón cô được, nên thông cảm cho anh ta một chút.
Cố Tư Vũ thở dài, trượt ngón tay trên màn hình cảm ứng tiếp nhận cuộc gọi, đưa điện thoại tới bên vành tai "A lô?"
"Tiểu Vũ, là tôi." Dường như là thấy cô tiếp nhận điện thoại của mình, người đàn ông trong giọng nói có vài phần vui mừng.
Cố Tư Vũ chăm chú lái xe, tuỳ tiện hỏi "Có chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ là muốn xin lỗi vì buổi tối hôm trước không đến đón cô về được."
"Tôi không để bụng chuyện đó đâu." Cố Tư Vũ nghe anh ta nói vậy cũng không tiếp tục tính toán, cười nói.
"Vậy, liền mời cô ăn bữa cơm coi như lời xin lỗi, thấy thế nào?" Tri Tiết vui vẻ bật cười.
"Ừm, hôm nay sao?"
"Đúng vậy."
"Lát nữa tôi không về nhà ăn trưa, có chút chuyện phải làm, liền đi ăn cùng anh luôn cũng được." Cô thoải mái nói.
"Cô ở đâu? Lát nữa tôi đến đón cô?"
"Tôi đi xe." Cố Tư Vũ ghé mắt nhìn sang bên lề đường "Anh đến ngoại thành Hà Bắc, đường Đại Chính, liền thấy một quầy bán thức ăn bình dân, tôi ở đó đợi anh."
"Đổi khẩu vị hả? Muốn ăn thức ăn bình dân?" Tri Tiết trêu chọc, tuy không nhìn thấy gương mặt của anh ta nhưng cô đoán ra được anh ta đang nhướn lông mày một cái.
"Vừa miệng là được rồi."
Cố Tư Vũ xoay vô lăng xe, xi nhan xin đường, tấp xe vào bên lề.
"Tôi cúp máy đây, anh mau đến đi."
"Được, đợi tôi 10 phút có mặt." Tri Tiết nói xong, ngay sau đó liền cúp máy.
Cô nhìn một lần quầy bán thức ăn bình dân, trong tâm trí như có thước phim đen trắng lần lượt lướt qua. Ở kiếp trước kia tại thời điểm cô còn đi học cấp hai, đây là nơi lần đầu tiên cô gặp Tu Thần Khước, đồng thời cũng là lần đầu tiên có ấn tượng đối với Tu Thần Khước.
Nhìn xe phá lấu bán ven đường, khách hàng rôm rả ra vào, tuy chỉ là một cửa hàng bình dân nhưng lại mang tới cho người khác cảm giác ấm áp thân quen, hương vị phá lấu vừa thơm vừa hăng mùi cay nồng quanh quẩn nơi chóp mũi.
Cố Tư Vũ bất giác thất thần.
Tựa như thẳng khi nhìn thấu tới kiếp trước kia, năm cô 15 tuổi, tất cả mọi chuyện đều giống như mới hôm qua, mà không ngờ khi lần nữa ngoảnh đầu nhìn lại tất cả đã trôi qua lâu lắm rồi.
Cô gái mặc trên mình bộ quần áo đồng phục học sinh, toát lên vẻ sạch sẽ thanh thuần, mái tóc đen dài như suối buộc thành cái đuôi ngựa thả đằng sau lưng.
Khuôn mặt trái xoan lớn nhỉnh hơn bàn tay, ngũ quan thanh tú không quá xinh đẹp nhưng cực kì thuận mắt, lông mày thanh thoát, chiếc mũi nhỏ tinh tế hơi ửng đỏ vì nóng, vài sợi tóc vì mồ hôi mà dính trên trán.
Cánh môi cô gái không ngừng chu lên thổi miếng phá lấu cho bớt nóng, sau đó há miệng ăn một cách ngon lành.
"Bà bà, cho con thêm một tô phá lấu." Cô gái nhoẻn cười.
"Được được, ăn nhiều là tốt, ăn nhiều là tốt."
Bà lão kia múc ra một tô phá lấu cho cô gái, trên khuôn mặt nhăn nheo nhiều hơn vẻ hiền hậu. Vài vết chân chim cuối đuôi mắt xô lại