Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Thức ăn miễn phí ngon hơn trả tiền


trước sau

Cố Tư Vũ bởi vì tiếng động mà giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, rũ mi nhìn chiếc túi xách mình cầm trong tay, trên khoé môi cô bất giác mỉm cười, bước chân đi về hướng quầy thức ăn bình dân.

Cố Tư Vũ kéo ghế ngồi xuống một chiếc bàn trống, không cần nhìn thực đơn như thói quen gọi một tô phá lấu không thêm hoa hồi.

"Có ngay, có ngay đây." Bà bà tất bật cầm tô, múc ra một tô phá lấu đầy ắp.

Mùi hương của nước dừa thơm nức mũi khiến cho bụng cô kêu ọc ọc vài tiếng.

Cố Tư Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này không thay đổi chút nào, vẫn như lúc xưa. Gian hàng bán phá lấu đông khách nhất rồi mới tới hàng bánh đa cua, hàng hủ tiếu, hàng bún mọc...

Mấy quầy thức ăn bình dân nối tiếp nhau trải dài trên lề đường, khách khứa không quá gọi là nhiều nhưng luôn ra vào không ngớt. Hầu hết đều là những người lao động hoặc các tầng lớp trung lưu, thượng lưu nào có thời gian đến những nơi như này để ăn thức ăn lề đường cơ chứ?

Kiếp trước, Tu Thần Khước luôn cấm cô ăn thức ăn bên ngoài. Có một lần cô tức giận hỏi hắn tại sao cô lại không thể ăn những thức ăn bình dân, hắn chỉ nhàn nhạt nói, thức ăn lề đường không hợp vệ sinh.

Mà mỗi lần nghe lý do như thế, Cố Tư Vũ đều không phục, nhất quyết phải náo loạn một trận đòi ăn cho bằng được thứ mình muốn. Rũ mi nhìn tô phá lấu nóng hổi đặt trên mặt bàn, cô nhấc đôi đũa bên ống, chuẩn bị ăn.

Đúng lúc này, liền nghe tiếng còi xe liên tục vang lên. Ban đầu cô không để ý cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi ồn ào mà nhíu mi, ngước mắt lên.

Phía bên đường trông thấy một chiếc Phantom mạ vàng đắt tiền, dừng lại dưới ánh nắng lại cực kì chói loá khiến cho người khác có cảm giác muốn đưa tay che mắt.

Thành công thu hút sự chú ý của cô, cửa kính xe mới chầm chậm hạ xuống, Tri Tiết từ bên trong thò đầu ra ngoài hướng phía cô nhoẻn cười tươi rói "Tiểu Vũ!" Anh ta vẫy vẫy tay, xong đồng thời tấp xe vào bên lề đường.

Nhất thời chiếc Phantom chiếm hết mọi cảnh quan, mọi người trong quán ánh mắt nhìn ra có mang theo ngưỡng mộ. Ở nơi này đừng nói là khách giới thượng lưu lui đến, ngay cả gia đình khá giả cũng cực kì hiếm gặp. Vậy mà hiện tại ban ngày ban mặt, hai chiếc xe ô tô đắt tiền đỗ sát gần nhau, hai người cùng nhau ngồi ăn thức ăn bình dân. Mọi người trong quán bắt đầu xì xầm, như thể việc này quá là hi hữu.

Cố Tư Vũ bất đắc dĩ thở dài, không chú ý nhiều tới Tri Tiết, chuyên chú ăn phần phá lấu của mình.

Tri Tiết đóng cửa xe, nhanh chóng sải bước chân đi vào. Anh như là thiên sứ sau lưng mang theo luồng ánh sáng thu hút, nhịp bước của anh ung dung, gương mặt hoàn mỹ góc cạch, mái tóc vàng hơi loã xoã trước trán.

Sự xuất hiện của anh như là kỳ tích, mọi người trong quầy hàng đều không ngừng cảm thán. Trên thế gian thì ra vẫn còn có người đẹp tới như vậy.

"Tiểu Vũ, muốn đổi gió hả? Lại đến chỗ này ăn cơm?" Anh dường như cũng không thèm chú ý tới xung quanh, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống phía đối diện cô.

"Chỗ này bán phá lấu lâu đời, ăn rất ngon đó." Cố Tư Vũ thành thật đáp, cầm kéo cắt phá lấu trong tô, sau đó tiếp tục ăn.

"Phá lấu? Là cái gì vậy?" Tri Tiết nhăn mi khó hiểu hỏi một câu, hiển nhiên là anh ta không biết tới cái món ăn này.

"Bà bà, cho cháu thêm một tô phá lấu." Cô gọi thêm một phần cho Tri Tiết, đồng thời nhìn anh ta, giải thích "Phá lấu là món ăn được làm từ lòng non của bò."

Thần sắc Tri Tiết rõ ràng không cam lòng, đảo mắt đánh giá xung quanh một vòng. Hành động vô tình này của anh lại khiến mọi người ngồi ở gần đó thần hồn điên đảo, đáy mắt hoa đào nở rộ.

Anh giống như hạc giữa bầy gà, tuy trên người chỉ mặc đơn giản một cái áo phông trắng cùng quần kaki màu đen nhưng lại toát ra luồng khí chất cao ngất.

Xương viền hàm sắc nét, da mặt trắng như bạch ngọc, mái tóc vàng óng đẹp hơn cả ánh nắng cùng với đôi mắt xanh màu trời. Anh hoàn toàn nổi bật giữa đám đông, bất đồng so với người khác.

"Đều là lòng non bò làm sạch rồi nấu nước dừa, anh không cần bày ra bộ dạng ghét bỏ như

vậy, không chừng ăn rồi liền muốn ăn tiếp." Cô gắp một miếng phá lấu, thổi thổi, ăn vào miệng.

Tri Tiết nhăn nhó "Tôi không biết ăn nội tạng động vật."

"Tuỳ anh thôi." Cô tuỳ tiện nhún vai "Cứ ăn thử một lần đi đã rồi nói tiếp."

Tri Tiết "Ừ." một tiếng dài, ghét bỏ nhìn tô phá lấu, nuốt nước bọt, bất đắc dĩ cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

"Không tới mức phải như vậy đâu." Cố Tư Vũ cười khổ. Sau đó gắp một miếng phá lấu đã cắt, đưa tới bên miệng anh "Ăn thử đi, rất ngon đó không lừa anh chút nào đâu."

"Này có tính là thụ sủng nhược kinh không nhỉ?" Tri Tiết nheo mắt, hơi bất ngờ trước hành động thân mật của cô.

"Anh có ăn hay không?"

"Ăn ăn ăn, tội gì không ăn."

Anh ta nhanh như chớp há miệng ăn miếng phá lấu, ban đầu chỉ hơi nhăn mặt. Nhưng cũng rất nhanh chậm rãi mà nhai, cảm thụ vị cay cay cùng hơi béo ngậy trong miệng mình, cơ mặt anh mới buông lỏng, phá lấu này mùi vị thực ra không quá tệ như anh nghĩ.

"Thế nào?"

Tri Tiết chớp mắt, nhấc đũa, ăn thêm một miếng.

Lại thêm một miếng.

Cố Tư Vũ bật cười vui vẻ "Tôi nói có đúng không hả?"

Bên má Tri Tiết thoáng đỏ, không muốn làm mình mất mặt mũi, đè thấp giọng xuống đáp "Không tệ cho lắm."

"Làm mình làm mẩy." Cô bĩu môi.

Cuối cùng, Tri Tiết ăn tới ba tô phá lấu, ăn nhiều tới mức da bụng căng cả ra, ngồi một chỗ thở phì phò. Cố Tư Vũ cười châm chọc, nói anh ta là nam nhân không có khí chất.

Đến lúc trả tiền, tổng cộng 4 tô phá lấu. Tri Tiết tranh trả giúp cô, Cố Tư Vũ cũng không khách sáo, thức ăn miễn phí bao giờ cũng ngon hơn trả tiền mà.

Bà bà nói 4 tô chỉ tính tiền 3 tô, còn nói cô và Tri Tiết là một đôi trai tài gái sắc, quả thật rất phù hợp. Bất quá Tri Tiết không những không phủ nhận mà còn niềm nở ra mặt, đưa cho bà lão 500 nghìn, hào phóng không lấy tiền thừa trả lại mặc cho bà lão không muốn nhận.

Cố Tư Vũ nhìn biểu cảm kì quái của anh ta, trên đầu nổi đầy hắc tuyến, khoé môi Tri Tiết không ngừng giương cao, mắt xanh loé lên tia sáng thoả mãn, cô khó hiểu hơi nhíu mi tâm, có chuyện gì đáng để anh ta vui mừng à?

"Cô hiện tại về nhà phải không?" Tri Tiết mở cửa bước lên xe, cười vui vẻ hỏi cô.

"Ừ." Cố Tư Vũ gật đầu.

"Tôi tiễn cô về."

Cố Tư Vũ không từ chối, khởi động xe, hai chiếc xe đắt tiền hoà cùng lòng đường tấp nập. Bây giờ đã quá trưa, nắng chói chang, không giống như buổi sáng mát mẻ bao nhiêu bây giờ liền nóng bấy nhiêu, nhất là bên dưới hiệu ứng nhà kính.

Hồi lâu sau hai người cũng về đến Cố gia.

Cửa xe mở, cô từ trên xe bước xuống, quay sang nhìn Tri Tiết một bên mỉm cười "Cảm ơn anh đã hộ tống tôi về tận nơi."

"Không có gì." Tri Tiết cánh tay khoác ở trên cửa xe, miệng nhoẻn cười vui vẻ "Lần sau lại đi ăn ở chỗ đó nha." Anh ta đề nghị.

Cố Tư Vũ khoác túi xách lên vai, nhướn mày "Tôi tưởng anh không thích ăn nội tạng động vật kia mà?"

"Thật ra không tệ lắm." Anh khịt mũi, da mặt trắng thoáng hồng.

Đúng lúc này cửa nhà liền bật mở, người ở bên trong bước ra ngoài. Sáu ánh mắt giao nhau, không hiểu vì lý do gì mà Cố Tư Vũ có chút căng thẳng nhìn Phổn Sát đứng im ở sau cánh cửa, động tác bước tiếp của anh ta ngừng hẳn.

Trên gương mặt soái khí ngút trời của Phổn Sát ngay lập tức đanh cứng, toàn là lạnh lẽo. Ánh mắt xám khói rời khỏi cô, bắn về phía nam nhân kia đang dừng xe, vết sẹo hoa ngũ lá trên mặt hơi co lại.

Mà Tri Tiết ở bên này cũng hơi ngạc nhiên một chút, sau đó biểu tình trên mặt không tốt hơn là bao, trong con ngươi mắt màu xanh thẳm thâm u chuyển tối.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện