Địch ý trong mắt hai người quá nồng nặc, Cố Tư Vũ đứng ở giữa không biết làm sao cho phải. Theo bản năng co rúm bả vai một chút, nhất thời cánh môi mỏng mím chặt.
Phổn Sát ánh mắt lạnh lẽo liếc qua cô, sau đó anh ta dùng tốc độ rất nhanh bước đến. Ngửa đầu nhìn dáng người nam nhân cao sừng sững đứng trước mặt mình, Cố Tư Vũ không hiểu vì lý do gì mà anh ta lại tức giận, chỉ đơn giản nghĩ Phổn Sát không ưa Tri Tiết.
"Cái đó... Phổn Sát, anh hiện tại tính rời đi à?" Cố Tư Vũ giật giật khoé môi, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, đánh trống lảng đề tài.
"Đi tìm cô." Phổn Sát nghiến răng phun ra ba chữ.
Có thể cảm giác được rõ ràng khí tức bức người trộn lẫn ở trong thanh âm của anh. Cố Tư Vũ không dám nhìn thẳng, né tránh ánh mắt như muốn một đao trảm người kia.
"Tìm tôi? Anh tìm tôi làm cái gì...?" Cô chột dạ hỏi.
"Cô nói xem?" Tia sắc bén từ trong con ngươi mắt xám khói của anh bắn ra.
Giống như người chồng bắt gian tận tay vợ mình ngoại tình. Cố Tư Vũ bỗng cảm thấy khó hiểu, lại kỳ quái, cô vì cái gì phải khai báo với anh ta mình đi đâu? Vì cái gì anh ta đột nhiên tức giận?
Cố Tư Vũ nhíu mày hỏi Phổn Sát một câu "Cho dù tôi có đi nơi nào, cùng với người nào, đối với anh có ảnh hưởng gì à?" Cô có đi đâu gặp ai một chút cũng đều không liên quan tới anh ta được không hả?
Một câu hỏi này của cô tựa như tảng đá lớn, nện mạnh vào mặt hồ phẳng lặng, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Khuôn mặt soái khí ngút trời của Phổn Sát xuất hiện vết nứt, tức giận đè nén nghẹn lại trong lòng, hung hăng giằng xé từng đường thần kinh của anh.
"Không ảnh hưởng?" Phổn Sát siết chặt quai hàm, gằn từng tiếng, lệ khí tức tưởi từ trong ánh mắt lạnh lẽo của anh trào ra "Con mẹ nó! Được, không ảnh hưởng tới ta, nhưng ta nhịn không được muốn giết chết hắn!"
"Anh làm sao lại muốn giết chết anh ấy?" Cố Tư Vũ rốt cuộc nhịn đủ, tức giận phản bác, nam nhân này thật ngang ngược không biết nói lý.
"Mới sáng sớm cô rời đi tìm hắn, ở cạnh hắn, này liền tính là gì? Cùng nhau yêu đương à? Mẹ nó, cô cùng tên này yêu đương? Đúng không?" Phổn Sát như thể bị cô chọc trúng vảy ngược, tức giận ầm ầm phun trào "Cố Tư Vũ, ta nói cho cô biết, cô cùng nam nhân nào khác có quan hệ tình cảm, ta liền không nhân từ đánh chết kẻ đó!"
Cố Tư Vũ thật sự bị anh ta bức cho phát hoả, nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp đùng đùng lửa giận "Phổn Sát! Anh đừng có mà vô lý!"
"Được, cô liền xem xem như thế nào mới là vô lý!"
Phổn Sát đảo mắt nhìn Tri Tiết một bên, lấy tốc độ nhanh như chớp lao đến, túm chặt cổ áo Tri Tiết một quyền mang theo sức lực cực lớn nện lên trên mặt anh ta.
Tri Tiết ánh mắt thâm u chuyển sâu, cuối cùng không tiếp tục đóng vai hiền lành, liếm máu bên khoé miệng, chầm chậm vo chặt nắm đấm. Lao vào đánh tay đôi với Phổn Sát, mỗi động tác đều rất nhanh và chính xác không ai chịu thua ai, đánh tới mức sứt đầu mẻ trán.
"Dừng lại, Phổn Sát, Tri Tiết! Dừng lại đi!"
Cố Tư Vũ khuyên không được ngăn không xong, còn tiếp tục đánh nhau như vậy chỉ sợ rằng xảy ra án mạng.
Tri Tiết túm cổ áo Phổn Sát, nhếch môi cười "Tao nhịn mày đủ rồi, con chó thất bại."
Phổn Sát nghiến răng "Thằng khốn giả tạo, mày tốt nhất nên tránh thật xa Cố Tư Vũ ra."
"Nếu tao nói không thì sao?"
"Tao không ngại tống cổ mày xuống địa ngục!" Nói xong Phổn Sát tàn nhẫn đấm xuống, nắm tay mang theo uy lực phá núi lấp sông, đấm lên trên mặt Tri Tiết.
Tri Tiết né được, cú đấm trượt xuống nền đất, đất cát văng mịt mù, trên nền đất hõm thành một cái hố nhỏ. Cho thấy cú đấm kia không chút nương nhẹ, như thể muốn một cú đoạt mệnh.
"Mày làm nổi không?" Thanh âm của Tri Tiết, khí thế khoáng đạt, tính áp chế cực