Tôi Trọng Sinh Thuần Hoá Mãnh Thú Thật Tốt

Dùng lời để mua, không dùng tiền


trước sau

Chiếc Royce bóng bẩy xa hoa hoà thành một nhịp với lòng đường đông đúc những xe cộ qua lại, Cố Tư Vũ nhìn qua bên ngoài cửa sổ hưởng thụ ánh nắng ấm áp kia. Tâm tình trong lòng tuy rằng phức tạp nhưng không có biểu hiện ra nét mặt, cô đối với Tu Thần Khước phải thật cẩn trọng bao nhiêu thì càng tránh khỏi đối đầu với hắn ta bấy nhiều.

Sau khi kết thúc quan hệ với Tử Sâm cô vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, ít nhất thì cố gắng thuyết phục Tu Thần Khước để cô tiếp tục theo học khoa kinh tế. Sau đó quay về quản lý Cố thị không để cho rơi vào tay đứa con ngoài giá thú của cha cô.

Cố Kiều, em gái cùng cha khác mẹ, là người không được cả dòng họ chấp nhận.

Nghĩ tới đây Cố Tư Vũ sắc mặt trầm trọng xuống không ít.

Ở kiếp trước anh trai và cha mẹ của cô đã bị ả ta hãm hại cướp trắng tài sản, lại vì chuyện ả có tình ý với Tu Thần Khước mà không chịu buông tha cho cô một khắc. Mưu sâu kế hiểm, hại cho cả Cố gia bại dưới một tay ả, cái mặt nạ con cừu non đó cô đã sớm vạch trần. Chỉ là không ai chịu tin tưởng cô còn cho rằng cô muốn đạp ả ta xuống nước để trục lợi cho bản thân mà thôi.

Buồn cười làm sao, kẻ dối trá luôn được bao dung, người thẳng thắn thì thiên hạ ghét bỏ.

Cũng may mắn Tu Thần Khước không phải loại người như vậy, cho dù cô có mang tiếng ác độc hay thị phi nhiều thế nào hắn thậm chí còn chẳng mảy may quan tâm, cô còn cho rằng hắn ta đối với cô cố chấp tới điên rồi.

Cố Tư Vũ quay mặt sang phía bên cạnh nhìn hắn đang chăm chú làm việc, mấy ngón tay thon dài bấm lách cách trên bàn phím vi tính. Khuôn mặt người đàn ông vô cùng trầm ổn, ánh mắt thẳng tắp tựa đêm đông sa mạc luôn doạ người bây giờ lại thản nhiên tới vậy. Cô cứ nghĩ sau khi hắn biết được cô đến gặp Tử Sâm sẽ nổi trận bão lớn, nhưng mọi việc lại quá sức tưởng tượng, hắn ngay cả phản ứng còn không có.

Hay là do nghe được cuộc đối thoại kia? Cô kết thúc với Tử Sâm cho nên tâm trạng liền yên ổn?

Đối với hắn ta cũng chỉ có một cái khả năng này.

"Adam, dừng xe lại một chút." Cô bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí.

Adam lúc này cũng theo lời cô nhấn chân phanh, nhìn cô qua cái kính chiếu hậu tò mò hỏi "Cố tiểu thư? Có chuyện gì sao?"

Cố Tư Vũ lắc lắc đầu "Không có, tôi xuống mua đồ."

Tu Thần Khước cuối cùng dừng lại động tác đánh máy vi tính, nâng con ngươi mắt lên dừng trên người cô. Giọng nói trầm trọng theo đôi môi mỏng màu bạc kia thoát ra ngoài "Mua cái gì? Để cho Adam đi, hoặc là vệ sĩ theo em đi."

Cô giật mình hít vào một hơi, hắn đây có phải là nghi ngờ cô giở trò hay không?

Cố Tư Vũ mím môi dè dặt trả lời "Không cần vệ sĩ, anh đi cùng em cũng được..."

Hắn hơi nhướn lên chân mày im lặng không nói thêm gì.

Mấy phút sau trong lòng cô cuối cùng không nhịn được liền xua xua tay, thở dài một hơi "Thôi anh

không đi thì Adam đi cùng với em vậy."

Tu Thần Khước thu lại ánh mắt đặt trên người cô, hắn đóng lại cái vi tính.

"Tôi có nói là không sao?"

"Ách?..." Cố Tư Vũ ngậm miệng.

Hắn phân phó Adam chút công việc rồi mở cửa xe theo cô vào bên trong siêu thị.

Tu Thần Khước chẳng khác gì mặt trời thứ hai, mọi thứ xung quanh đều vì sự hiện diện của hắn ta mà ảnh hưởng. Con người này đẹp đẽ tới nỗi nam nhân gặp giới tính từ thẳng liền bị bẻ thành cong, tư chất thu hút bẩm sinh mà không phải ai cũng sở hữu nổi.

Cố Tư Vũ theo phía sau hắn, cảm thấy bực muốn chết rồi... cô cũng gọi là có chút, một chút, xinh đẹp. Tại sao chỉ chú ý hắn ta mà không chú ý cô? Có phải hay không bị khinh thường tới mức ấy nha...

"Thần Khước!" Cô bất giác gọi hắn một câu, là do hắn đi nhanh hay là do chân hắn dài a?

Tu Thần Khước dừng cước bộ, xoay người đối diện với cô. Hắn ta đúng thật cao hơn cô nửa cái thân người, trong lòng Cố Tư Vũ khóc thành một dòng sông, phải tự an ủi bản thân rằng hắn quá cao chứ không phải do cô quá lùn.

Cố Tư Vũ cắn cắn môi dưới, sau đó trực tiếp nắm lấy tay hắn "Anh đi chậm chút..."

Hắn hơi hướng nhìn mắt theo cái cổ tay trắng trẻo của cô, chậm rãi đáp một câu "Ừm."

Sau đó hai người đi song song nhau vào bên trong siêu thị, rất đông đảo người phải ngoái đầu lại mà chiêm ngưỡng, Cố Tự Vũ cảm thấy giá trị bản thân tăng cao hơn chút đỉnh đi?

Quản lý siêu thị đứng một bên trông thấy hắn ta đi tới liền hốt hoảng chào hỏi rối rít.

"Tu tiên sinh? Anh cần mua cái gì sao? Tôi cho người chọn giúp a..."

Tu Thần Khước nhìn anh ta, chậm rãi đáp "Tôi không mua."

Quản lý siêu thị mồ hôi chảy đầy bên trên trán "Vâng vâng vâng, Tu tiên sinh muốn lấy cái gì thì lấy ạ, không mua, không mua..." anh ta cảm thấy cái mạng nhỏ này không chịu nổi áp lực từ con người hắn.

"Em muốn cái gì?" Hắn dời sự chú ý sang phía cô.

Cố Tư Vũ khịt khịt mũi nhỏ, dè dặt mở miệng "Chẳng phải hứa mua bánh bao cho anh sao?" Hắn cũng quá phô trương rồi đi?

Đây chính là muốn thị uy rằng bản thân dùng lời nói để mua, không cần dùng tới tiền sao?

Con người này có bao nhiêu quyền lực, kiếp trước cô quá ngu ngốc mới đi chống đối hắn. Không chỉ khiến bản thân thương tích đầy mình, mà ngay cả người thân cũng gặp rắc rối.

Tu Thần Khước chân mày hơi thả lỏng, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn ra được vài tia sáng trong đáy mắt đen lạnh lẽo của hắn có chút run rẩy.

"Cho nên em muốn tự mình mua cho tôi?"

Cố Tư Vũ gật gật đầu nhỏ "Đúng vậy, mua cho anh."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện