Cố Tư Vũ chớp chớp mắt "Sao vậy?"
Tu Thần Khước không vội trả lời câu hỏi của cô, đôi mắt sắc bén như loài chim ưng của hắn chậm chạp nheo lại, trên khuôn mặt trắng như khối ngọc lộ ra biểu cảm khiến cô không hiểu rõ ràng.
Trong lòng cô nóng nảy một chút, có phải cô diễn quá tốt cho nên làm hắn nghi ngờ rồi đúng hay không?
Quả thật cô yêu Tử Sâm tới độ sẵn sàng vứt bỏ cả gia tộc, cha mẹ, người thân chỉ để ở bên cạnh anh ấy trọn vẹn yêu thương. Kiếp trước mặc dù đã xuất hiện cái đính ước kia giữa cô cùng Tu Thần Khước cô cũng mặc kệ ai ngăn cản, lửa lớn cháy trước mắt cũng không thể nào cản nổi cô lao đầu vào tìm chỗ chết.
Mà ở kiếp này sau khi cô trọng sinh lại thay đổi quá nhiều như vậy, Tu Thần Khước năm nay hai mươi chín tuổi, mấy tháng nữa thôi là sinh nhật ba mươi của hắn ta. Hắn ra ngoài thương trường từ rất sớm cho nên luôn nhạy cảm sắc bén với mọi thứ, vấn đề cô khác lạ hắn phải là người hiểu rõ nhất nhưng từ đầu tới cuối không có vẻ gì là phát hiện ra điểm bất thường của cô.
Cô chia tay với Tử Sâm? Loại chuyện không có khả năng này thà chịu chết chứ cô không làm ra.
Vậy mà ngày hôm nay cuối cùng cô cũng chính thức cắt đứt với anh ấy, có lẽ vì thế mà dẫn tới việc khiến Tu Thần Khước nghi ngờ?
"Cho dù em đang lừa gạt tôi..." Hắn mở miệng nói, giọng trầm ổn.
Cố Tư Vũ nhất thời không hiểu được rõ ràng mà nhíu chân mày.
"Tôi vẫn muốn loại ấm áp này của em."
Cô nghe tới đây liền trợn to mắt, hắn ta lúc nào cũng nói mấy câu khiến cô nghe không thể hiểu nổi rốt cuộc là có ý gì?
Tu Thần Khước trên khuôn mặt lạnh lùng mang theo nét thoả mãn mà sáng ngời hơn mọi khi.
Thời gian nhiều năm qua, Cố Tư Vũ ngoài đối đầu với hắn gay gắt trong lòng chỉ có loại ý nghĩ làm thế nào để trốn đi? Làm thế nào để thoát khỏi hắn ra thì cô chưa từng cùng hắn ở một chỗ bao giờ, nói gì tới quan tâm.
Cho nên chính miệng cô nói ra muốn tự mình mua bánh bao cho hắn, ngay chính bản thân cũng không tin nổi huống hồ là Tu Thần Khước nghe mấy lời này vẫn còn bình thản được.
Cố Tư Vũ vung vẩy cánh tay "Em không lừa anh, cái gì cũng không lừa anh!"
"Em còn dám sao?" Hắn nhíu mi tâm "Tốt nhất là nên như thế."
Cô gượng cười nịnh nọt "Em không dám không dám..."
Cố Tư Vũ dẫn hắn chạy tới một quầy bánh ngọt, cô mua hai chiếc bánh bao và một hộp bông lan. Trong kiếp trước cô nhớ rõ loại thức ăn mà Tu Thần Khước có hứng thú nhất là bánh bao không nhân, cho nên cô vui vẻ nói với chủ quán mua hai cái bánh bao không nhân.
"Thần Khước, của anh." Cô đưa qua cho hắn cái bọc đựng bánh còn nóng hôi hổi.
Tu Thần Khước cầm lấy bọc bánh chăm chú nhìn một hồi lâu, sau đó mới mở miệng hỏi.
"Tại sao lại mua bánh bao không nhân?"
Cô chớp chớp mắt "Anh không phải thích loại bánh này sao?" Không lẽ là do cô nhớ nhầm?
Hắn đối diện với ánh mắt như cừu non của cô, giống một khí lực áp bách khổng lồ đè lên trên lưng nhỏ khiến cô muốn khom người. Lúc sau mới chậm rãi ừm một tiếng.
Trên đoạn đường trở lại xe, cô liền tiện miệng hỏi hắn "Bánh bao không nhân có gì ngon? Sao anh lại thích? Chẳng phải nhân đỗ ngọt hơn nha...?"
Tu Thần Khước một tay xách túi bánh, một bên nắm tay cô cùng đi. Sải chân của hắn rất rộng cho nên