"Chuyện của Cố thị, cảm ơn vì anh đã giúp tôi."
Tu Thần Khước "Còn việc gì không?"
"A... thì, tôi nên trả ơn anh như thế nào?"
Người đàn ông bên kia trầm mặc một lúc lâu, lạnh nhạt trả lời "Ăn một bữa cơm."
Cố Tư Vũ nghe vậy không khỏi ngẩn ra, cái tên đàn ông lúc nào cũng im lìm này lại có thể đưa ra loại yêu cầu đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm a?
"Vậy được, khi nào?" Cô nhanh chóng mở miệng hỏi.
"Tối nay." Hắn đáp.
Cố Tư Vũ "Hả?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Không có không có, vậy để tôi thu xếp chuẩn bị..."
"Tôi đến nhà cô rồi."
"..." Cố Tư Vũ trên mặt đầy vẻ kinh hoàng.
Hắn lại bồi thêm một câu "Đang ở ngoài cửa."
Cái người đàn ông lầm lì này cô còn cho rằng thay đổi rồi cơ đấy, nhưng mà thiên địa ơi nhìn xem thể loại chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cố Tư Vũ ngay lập tức cúp máy, trên mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, quẳng điện thoại sang một bên, từ trên phòng phi thẳng một mạch xuống dưới lầu.
"Cha, mẹ! Có khách đến a, mau làm cơm chuẩn bị tiếp kh..."
Cố Tư Vũ vừa mới phi từ trên cầu thang xuống, còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, kế tiếp đã thấy hình ảnh người đàn ông một thân vận tây trang màu đen đắt tiền chỉnh tề đứng đối diện mình, đang cùng anh trai cô trò chuyện.
Cố Tư Vũ trợn ngược mắt chó, lỡ vấp chân một cái, đại não truyền tới tín hiệu cảnh báo khẩn cấp, vội vàng kêu lên "Mau tránh ra!"
Phanh một tiếng, cô mất đà đột ngột mà đâm dúi dụi vào trong lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Khí tức thâm trầm cùng mùi oải hương nhanh như đèn kéo quân xộc vào trong cánh mũi, Cố Tư Vũ âm thầm lau mồ hôi lạnh, khoé miệng co quắp một trận kịch liệt, doạ cô muốn đứng tim mà chết tại chỗ luôn rồi, tình huống quái quỷ gì đây?!
"Oa, anh nói này Tiểu Vũ, em có biết trước mặt người khác mà bày tỏ ôm ấp công khai như vậy là phi lễ lắm hay không hả? Cho dù có vui mừng khi bạn trai ghé nhà thì cũng nên thu liễm lại một chút nha." Cố Tư Cảnh lấy tay che mắt, cao giọng giáo huấn.
Cô cực lực trừng anh một cái "Cố Tư Cảnh khốn kiếp, anh câm miệng!"
Gia đình cô vẫn chưa biết chuyện cô và Tu Thần Khước không còn ở bên nhau nữa, cho nên mới đem hai cái từ bạn trai kia nói trước mặt Tu Thần Khước, ừm thì, tuy là không vấn đề gì nhưng mà có hơi...
Cái người đàn ông họ Tu này có biết bao nhiêu khó ở chứ? Nói ra trước mặt hắn, vạn nhất hắn không thích thì chính là lại chọc phải ổ kiến lửa a. Aida, vẫn là nên mở lời xin lỗi một chút chứ nhỉ? Cố Tư Vũ còn đang nhức trứng không thôi, chỉ kịp trông thấy Tu Thần Khước hơi nghiêng đầu, nhìn cô một cái.
"Ôm đủ chưa?" Hắn hỏi.
"A?" Trong nháy mắt khi lời nói vừa rơi xuống, Cố Tư Vũ ngay lập tức nhận thức được tình hình hiện tại.
Vội vội vàng vàng đem bàn tay hư hỏng còn dính ở trên ngực nam nhân xuống, cắn chặt răng hận không thể đào một cái hố chính mình chui xuống.
Lại ngang nhiên chiếm tiện nghi của Tu Thần Khước, Cố Tư Vũ, ngươi vô liêm sỉ, không có tiết tháo!
Thầm mắng mình xong, cô mới len lén quan sát biểu cảm của người đàn ông, trên gương mặt kia của hắn không có bất cứ sắc thái nào. Cô chắc chắn hắn không tức giận mới chậm chạp mở lời "Khụ, việc này, anh đến nhà tôi chỉ để ăn cơm thôi à?"
"Nếu cô hi vọng là làm thêm chuyện gì khác nữa thì cũng được." Hắn nhàn nhạt đáp.
Cô vội vàng xua tay "Ấy không không, tôi không có ý đó."
Làm bậy a! Ngộ nhỡ ăn no rửng