"Tình trạng của anh ấy như thế nào rồi?"
Cố Tư Vũ vừa nhìn thấy Lục Thiếu Sơ ra khỏi phòng cấp cứu, vội vàng hỏi anh.
Lục Thiếu Sơ nâng mắt nhìn cô, dáng vẻ cô gái mang theo khẩn trương cùng cấp bách rơi vào trong mắt anh, khiến anh có chút điều cần phải suy nghĩ.
Người phụ này chính là người mà Tu Thần Khước sống chết không chịu buông tay, bốn năm về trước ngang ngược đem cô ta nuôi nhốt, mặc cho cô ta náo đến trời long đất lở vẫn nhất quyết giam ở bên cạnh.
Thế nhưng cô ta đời nào chịu ngoan ngoãn như vậy, trăm phương ngàn kế trốn chạy, áp dụng mọi cách chỉ để trở về bên cạnh tên nam nhân cô ta yêu. Cũng chính vì việc này dẫn đến tâm tính vốn đã tệ hại của Tu Thần Khước ngày càng trở nên thất thường, mưa dầm thấm lâu sinh thành tâm bệnh, bất cứ khi nào cũng có thể bộc phát ra bên ngoài.
"Không có việc gì đáng ngại, trí nhớ của cậu ta đang chuyển biến khá tốt." Lục Thiếu Sơ từ tốn đáp.
"Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của tôi, thời gian vừa rồi Tu Thần Khước sử dụng qua vô số loại thuốc giảm đau và ức chế thần kinh..."
Cố Tư Vũ nghe anh ta nói, nhất thời ngẩn người, chính là tại vì sao phải sử dụng thuốc?
Vì hắn mất trí nhớ cho nên để lại di chứng sao?
Không thể nào.
Lục Thiếu Sơ tiếp tục nói "Tuy đều là thuốc tốt do chính tay tôi kê khai nhưng dù gì cũng không phải thuốc tiên. Việc để lại tác dụng phụ là điều đương nhiên, có thể lần này là chuyển biến tốt về ký ức, hoặc cũng có thể là phát tác di chứng sau vụ chấn thương."
Trái tim cô tựa như bị người khác dùng một sợi cước sắc tàn nhẫn treo lên, cảm giác đau đớn ùn ùn kéo đến, đánh cho cô đầu choáng mắt hoa, khiến cơ thể cô nháy mắt không ngừng run rẩy.
Thở.
Quá khó để có thể thở.
Cô không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, nếu như là trước kia hẳn là cô sẽ rất vui mừng khi nghe những lời này, bởi vì mong muốn rời khỏi hắn của cô lớn hơn bao giờ hết, thậm chí còn cầu nguyện hắn chết đi, cô luôn lấp đầy chính mình trong hận thù và suy nghĩ chạy trốn, sợ hãi cùng với bài xích người đàn ông mà bản thân cho rằng là ma quỷ.
Cố Tư Vũ cô, chưa từng nghĩ tới việc sống một cuộc sống hoà hợp bên cạnh hắn. Cô chán ghét bản tính ích kỷ của hắn, ghê tởm thứ tình cảm bệnh hoạn của hắn, thế nhưng mà, sống lại một kiếp, cô phát hiện ra bản thân không hề ghét hắn đến vậy.
Lâu dần, cô loại trừ bài xích, dần dần tiếp nhận bản chất thật của hắn. Ngoảnh đầu tỉ mỉ nhìn lại một kiếp, người luôn bên cạnh cô những lúc cô thảm hại nhất, bất lực và yếu đuối nhất ngoài hắn ra thì không còn có ai.
Sống mũi chua xót.
Đau đớn tràn ra toàn thân, lan rộng đến tận đầu quả tim, nhức nhối tựa như có mảnh vỡ sắc nhọn mắc kẹt trong đó, không ngừng cứa cho trái tim yếu ớt của cô chảy đầm đìa máu.
Cô thật sự không biết...
Cô không biết chút gì, một chút cũng không.
Đúng như lời Lãnh Ly nói, cô là kẻ không tim không phổi.
"Cố tiểu thư, cô ổn chứ?" Adam trông thấy sắc mặt cô tái mét, lo lắng hỏi.
Cố Tư Vũ cố gắng ổn định tâm tình chính mình, giọng nói có chút run rẩy "Tôi không sao."
Sau khi ca phẫu thuật khâu kết thúc, cô máy móc nói với đám người Adam mình sẽ ở lại đây chăm sóc cho hắn. Các chuyên viên y tế chuyển hắn đến phòng điều trị phục hồi tích cực cao cấp, Adam sắp xếp năm người phụ tá có trình độ tốt nhất túc trực ở bên cạnh.
Bởi vì là bệnh viện quy định hạn chế nhiều người không thân thích vây quanh quá đông ảnh hưởng đến người khác, cho nên ngoại trừ anh em Hắc Huyền Bạch ở lại hộ tống ra thì Adam và những người khác